Chương 348
Khi Akesha tỉnh lại lần nữa thì trong phòng đã không có một ai, màn cửa dày đóng chặt, lộ ra hết sức u tĩnh.
Đại khái là nghĩ mình chưa quen thuộc hoàn cảnh, cạnh đầu giường còn để một ngọn nến, ngọn lửa màu cam lặng lẽ cháy lên.
Nàng nghiêng đầu nhìn thật lâu, phát hiện không có một giọt sáp chảy ra, ngọn nến luôn dài như vậy, giống như là vĩnh viễn đốt không hết.
Hẳn là ma lực tạo thành, nàng nghĩ.
Chăn mền trên người cực kỳ mềm mại, đại khái là dùng vải bông tốt dệt thành, bên trong có một lớp lông tơ nhẹ nhàng và ấm áp. Đãi ngộ như vậy tuyệt đối không kém hơn khi mình ở Thánh Thành Taqira, rất khó tin tưởng man hoang có thể có giường và phòng ngủ thoải mái dễ chịu như thế.
Giật giật ngón tay, thể lực đã khôi phục hơn phân nửa. Akesha xoay người xuống giường, khu động ma lực, hàn khí lập tức tràn ra từ ngón tay —— xem ra tên vương tử đó không có động tay động chân gì nữa, hoàn toàn tháo bỏ Thần Phạt Chi Thạch, để cho mình có được tự do nhất định.
Nàng đi đến bên cửa sổ, vén một góc màn cửa sổ lên. Bên ngoài đen kịt, không nhìn thấy sao trời, cũng không nhìn thấy mặt trăng, giống như toàn bộ khu vực đều bị đem đen nuốt trọn, chỉ có mấy ảnh lửa mông lung chớp lóe ở xa xa. Cách cửa sổ, nàng có thể nghe được tiếng gió gào thét phía bên ngoài, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một chút bông tuyết rơi xuống trên pha lê.
Hình như bây giờ chính là mùa đông, cũng là mùa tốt để phù thủy thức tỉnh. Ở Taqira, hoàn toàn không nhìn thấy ban đêm như thế nào, mùa đông, mỗi một ngày đều là thời gian toàn thành chúc mừng. Trên đường phố xuất hiện những đống lửa trắng đêm không tắt, từ trong tháp nhìn ra phía ngoài thì giống như là toàn bộ thành thị đều bị nhóm lửa. Ánh lửa lóe lên như sao trời, tượng trưng cho hi vọng và tương lai. Mọi người vây quanh đống lửa cầu nguyện, khát vọng có thể tụ tập được ma lực, vượt qua ranh giới của người bình thường. Mỗi khi một phù thủy xuất hiện, vận mệnh của người nhà của nàng cũng sẽ thay đổi, từ đây áo cơm không lo.
Akesha kéo then cài cửa, mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức tràn vào trong phòng, thổi màn cửa sổ bay về sau. Trong phòng, ngọn nến cũng bị thổi tắt. Bóng tối lập tức tràn vào, nhồi đầy mọi ngóc ngách trong phòng. Khi hai mắt thích ứng với bóng tối, nàng có thể nhìn thấy tuyết đọng trên nóc nhà trong thành trấn phản xạ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Từ phạm vi công trình kiến trúc thì có thể thấy địa phương này hoàn toàn không lớn, ăn khớp với ‘Biên Thùy Trấn’ mà vương tử nói.
Khí trời rét lạnh như thế, người bình thường ở bên ngoài hơn mấy canh giờ thì sẽ lạnh cóng, nhưng Akesha cũng không sợ rét lạnh, hàn ý khiến cho nàng cảm thấy có chút khó chịu đều sẽ bị thân thể tự động bỏ bớt đi. Khi còn cảm thấy lạnh là khi nàng chưa giác tỉnh, đến bây giờ, nàng đã gần như quên sạch.
Nhắm mắt lại, trong đầu Akesha toàn là những lời đã nói chuyện trước đó.
Hội Liên Hợp tiêu vong, phù thủy thành nanh vuốt của ma quỷ, người bình thường dựa vào Thần Phạt Chi Thạch, tùy ý săn giết phù thủy... từ đoạn bút ký đó thì cũng nhìn ra, Aquarius và Nataya đều thành công thoát khỏi bình nguyên màu mỡ, nếu như ngay cả họ cũng không thể ngăn lại tất cả, Hội Liên Hợp hủy diệt đã thành kết cục đã định.
Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra biến cố gì mới khiến cho hai vị trên siêu phàm này đều thua trong tay người bình thường?
Nàng không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
"Ngươi không lạnh sao?" Sau lưng bỗng nhiên có người hỏi.
Trong lòng Akesha giật thót, nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong đêm đen không ánh sáng, một nữ tử ngồi bên giường, mặt mũi của nàng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, giống như u linh lặng yên chợt hiện. Lúc này, cửa phòng vẫn đóng chặt, mà trước đó mình cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.
"Nếu như ngươi có thể đóng cửa sổ lại, ta không ngại đốt nến lên lại." Nàng còn nói thêm.
Chắc chắn đối phương là một phù thủy.
Đã trễ như vậy, nàng tới làm cái gì?
Akesha bất động thanh sắc gật gật đầu, khép cửa sổ lại, lặng lẽ phủ một lớp băng cứng khắp làn da mình. Người tới cũng không có làm ra hành động nguy hiểm gì mà là mở ngăn đầu tiên của tủ đầu giường ra, lấy dao đánh lửa ra, thắp nến lên —— theo ánh lửa sáng lên, nàng nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, một mái tóc quăn màu vàng kim xinh đẹp, hai mi dài nhỏ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, không phải bất cứ một phù thủy nào mà nàng từng thấy trước đó.
"Lần đầu gặp... không đúng, đây là lần thứ hai gặp mặt." Nàng nhếch khóe miệng lên: "Ta tên là Nightingale."
Ý là... trước đó nàng cũng ẩn thân trong đám người? "Đây là năng lực của ngươi?" Akesha nhíu mày nói: "Ngươi cũng là một người thức tỉnh cao cấp?"
Xem như một phù thủy cấp cao đáng giá tôn kính, không chào hỏi mà đã tự tiện đi vào phòng của người khác cũng rất không có lễ phép.
"A, ngươi nói tiến hóa sao..." Nightingale lắc đầu: "Ta không có thông minh như Anna, trong khoảng thời gian ngắn thì có xem hết cơ sở tự nhiên gì gì đó, nhìn những công thức định lý đó thì đầu ta đều muốn nổ. Đại khái là đời này ta không có duyên với tiến hoa."
Trong câu trả lời ngắn gọn có một nửa từ ngữ nàng nghe không hiểu, Akesha ngẩn người, nàng thực sự không ngờ tới "phù thủy nguyên sơ" sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa nhìn nét mặt của nàng không hề giống như là đang cố ý trêu đùa mình. Chẳng lẽ những thứ này chính là... tri thức mà vương tử nói tới?
"Quyển tự nhiên... cơ sở, có thể cho ta xem không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi chịu gia nhập Liên Minh Phù Thủy, làm việc cho vương tử điện hạ." Nàng nhún nhún vai.
"Làm việc cho một người bình thường?" Akesha mở to hai mắt nhìn, cả buổi mới nói nhỏ: "Ta nghĩ là mình đã đủ quái dị, không ngờ các ngươi còn điên cuồng hơn ta."
"Quái dị? Điên cuồng?" Nightingale nghiêng đầu nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Ở Thánh Thành Taqira, đa số người giác tỉnh chỉ xem người bình thường không thể nào ngưng tụ ma lực như tôi tớ địa vị hèn mọn, người hạ đẳng, hoặc là... công cụ sinh dục." Nàng chậm rãi nói: "Nhưng ta cũng không cho là như vậy, mặc dù bọn họ ngu dốt nhưng tuyệt đối không phải không có thuốc chữa, chỉ cần dạy dỗ bọn họ học tập và suy nghĩ, đa số mọi chuyện những người này làm đều không kém hơn phù thủy bao nhiêu. Chính vì vậy nên rất nhiều người cho là ta trời sinh tính tình quái dị, lại giao một phần công việc trong tháp cho người bình thường. Không ngờ các ngươi còn hơn cả ta, lại nhận một người bình thường làm chủ, làm việc cho hắn."
"Roland điện hạ cũng không có xem chúng ta như tôi tớ." Nightingale bĩu môi: "Ta không biết ngươi có hiểu lầm gì đó về hai từ ‘làm việc’, nhưng sự thực là hắn chứa chấp phù thủy bị giáo hội chèn ép, giao cho các tỷ muội lực lượng mới, cũng để mọi người và lĩnh dân cộng đồng sinh sống trong lãnh thổ Tây cảnh, tất cả mọi người cùng nhau đối kháng giáo hội, tà thú, tương lai cũng sẽ cùng nhau đối kháng ma quỷ."
"Nhưng loại mô thức này đã được chứng minh là thất bại!" Akesha không khỏi tăng âm lượng thêm mấy phần: "Hơn bốn trăm năm trước... đối với các ngươi thì rất có thể là tám chín trăm năm trước, chính là thời kỳ người bình thường và phù thủy cộng trị, khi đó nhân loại gần như trải rộng toàn bộ Dawning Realm, nhưng mà đối mặt ma quỷ công kích, kết quả lại thất bại thảm hại, chỉ còn lại một góc như bình nguyên màu mỡ."
"Hửm?" Nàng nhíu mày: "Còn có chuyện như vậy?"
"Ngươi nói đoạn lịch sử bị vùi lấp này đã qua hơn bốn trăm năm mươi năm chứ." Akesha nói tiếp: "Căn cứ ghi chép của Hội Liên Hợp, chẳng mấy chốc thì Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba sẽ bắt đầu, mà các ngươi hoàn toàn không biết gì về ma quỷ cả! Phía đông man hoang chính là biển Whirlpool, các ngươi còn có thể lui đi đâu? Chỉ có gây dựng lại Hội Liên Hợp, đoàn kết các phù thủy lại, dựa theo những kiến thức đó để tăng tỉ lệ thức tỉnh cao cấp lên thì mới có thể nắm lấy một tia cơ hội cuối cùng, ngăn cản bước chân ma quỷ tiến công!"
"Tại sao ngươi nhất định phải nói như vậy?"
"Cái gì?"
"Bây giờ đã qua hơn bốn trăm năm chứ? Bốn trăm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tại sao ngươi vẫn giữ chặt quan điểm trước đó mà không buông?" Nightingale thở dài: "Lúc gần đi, điện hạ nói câu đó ngươi cũng nghe được, người bình thường có thể chiến thắng ma quỷ. Hắn cũng đang đoàn kết mọi người lại, chỉ là không chỉ là phù thủy, hắn muốn đoàn kết toàn bộ người bình thường trên đại lục lại, hắn nói cho ta biết, nhân dân khắp đại lục mới là quần thể có sức mạnh nhất."
"Hoang ——" Akesha vừa muốn phản bác lời nói vô căn cứ này nhưng bỗng nhiên dừng lại. Đối phương nói chắc chắn như thế, giống như đã nhìn thấy kết quả. Bốn trăm năm thật sự có thể thay đổi tất cả? Chẳng lẽ... tên vương tử tóc xám đó lại có năng lực khó tin như thế, để cho người bình thường cũng có được lực lượng sánh ngang với phù thủy?
"Có vẻ như ngươi cũng đã nhận ra." Nightingale cười khẽ, nói: "Thời gian còn rất dài, tại sao không buông lỏng tâm tình, dùng ánh mắt của mình để xác nhận?"
Lần này, Akesha trầm mặc rất lâu: "... Ta cảm nhận được, ngươi cũng không thích ta."
Đối phương không có phản bác.
"Phù thủy ở tổ chức Quest cũng thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta —— kể từ khi biết ta phân công cho một đám người bình thường làm trợ thủ thí nghiệm trong tháp." Nàng nói: "Rõ ràng ngươi không thích ta, tại sao lại nói mấy chuyện này với ta?"
"Chỉ cần ngươi thu phần tự đại đó lại, đối xử bình thường với điện hạ, ta cũng không có ghét ngươi, còn cái sau..." Nàng dừng một chút: "Bởi vì điện hạ nói, hắn không muốn nhìn thấy ngươi bị thời đại vứt bỏ.”
………………………………………………………………………………...