Chương 362
Bên cạnh bến tàu, hơn mười chiếc thuyền buồm xếp thành một hàng, đỉnh cột buồm và dây gai giao nhau đã bị bông tuyết bọc thành từng sợi dây trắng noãn, dân chạy nạn từ trong khoang thuyền nối đuôi nhau đi ra, đi đến khu đất trống trước bến tàu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Biên Thùy Trấn tiếp thu dân chạy nạn đến từ các nơi Greyfort, toàn bộ quá trình đều ngay ngắn trật tự. Bốn cái lan can sắt chia bọn họ thành hai nhóm nhỏ, vừa có thể khống chế dòng người mà còn có thể tránh cho giẫm đạp lên nhau. Hai bên lan can là cảnh sát tuần tra cầm đoản côn, người đưa đẩy và mưu toan vượt qua lan can đều sẽ bị đánh một côn. Có trừng phạt thì đương nhiên cũng có ban thưởng —— vì trấn an đám người trải qua gian khổ mới đến được nơi đây, dân chạy nạn đi qua đường đi giữa lan can đều có thể nhận được một bát cháo loãng nóng hôi hổi. Cho dù như thế nào thì nhét đầy cái bao tử trước thì sẽ có thể giảm sự khủng hoảng và khó chịu của dân chạy nạn với một lãnh địa lạ lẫm xuống.
Lần này, ngoại trừ cảnh sát, Đệ Nhất Quân và quan viên Tòa thị chính, Nightingale và Sylvia cũng tham gia kiểm tra, vì để tìm ra những người cắn thuốc nằm vùng của Deflick trong đám người. Dưới ma lực chi nhãn, cho dù là viên thuốc hay là bột tuyết đều không thể ẩn giấu.
"Cảm tạ tất cả những gì ngươi đã làm vì Tây cảnh." Roland thu tầm mắt lại, quay qua nhìn Margaret bên cạnh, nói: "Nếu như không có đội thuyền của ngươi thì chỉ sợ những người này sẽ phải sống trong khu ổ chuột của những thành thị khác qua trời đông giá rét."
"Khó có khi điện hạ dùng giọng điệu bức thiết như thế để nhờ ta giúp đỡ, đương nhiên ta phải toàn lực ứng phó." Nàng cười cười: "Nhưng mà rất nhiều thuyền viên cũng không chịu giương buồm trong trời tuyết lớn, cho nên chỉ có mười ba con thuyền như thế đến."
"Dù sao cũng tốt hơn không có chiếc nào." Roland thở ra một luồng khói trắng. Từ khi biết được còn có một lượng lớn dân chạy nạn ở lại Silverlight City, Redwater City và thị trấn Lá Liễu, hắn lập tức gửi tin cầu viện Thương Hội Margaret, hi vọng đối phương có thể tìm được một đội tàu, trợ giúp mình vận chuyển dân chạy nạn.
Mặc dù mười ba chiếc thuyền thì hơi ít một chút nhưng mà chạy thêm vài chuyến thì vẫn có thể chở người về —— dựa theo dung lượng một chiếc thuyền buồm chở được một trăm người, đi tới đi lui một lần cần hai tuần, ba ngàn nhân khẩu tốn gần nửa tháng. Kim long mà tiểu đội Đệ Nhất Quân mang theo không thể nào chèo chống được đến lúc đó, cho nên chuyến này, khi về còn phải vận chuyển lương thực và quần áo kháng lạnh. Roland không hi vọng có dân chạy nạn ôm hi vọng lên thuyền, cuối cùng lại không thể đến đích được.
Nhờ phúc của Lightning, cuối cùng Margaret chỉ tăng phí tổn vận chuyển lên gấp hai lần bình thường. Nếu là thương nhân khác thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là một mối làm ăn ngu xuẩn —— chỉ là phí chuyên chở thì đã vượt qua giá trị của hàng hóa, bình quân phí chuyên chở là một viên kim long cho mỗi hai người, dựa theo giá thị trường bây giờ thì có thể mua được mấy tên nô lệ thân thể khoẻ mạnh chất lượng tốt. Margaret đã từng hỏi hắn, nhưng mà Roland vẫn kiên trì muốn mang nhóm người này về Tây cảnh.
Từ khoảnh khắc đi theo đoàn sứ giả đạp chân lên thuyền buồm, bọn họ đã là lĩnh dân Tây cảnh, mình có trách nhiệm cung cấp che chở bọn họ. Hơn nữa trong mắt Roland, giá trị của những dân chạy nạn này hoàn toàn không phải nô lệ có thể sánh được, trải qua giáo dục huấn luyện và có nghề nghiệp, bọn họ sẽ sáng tạo ra lượng tài phú khó mà lường được trên cương vị mới.
...
Trở lại trong phòng tiếp khách trong thành bảo, Roland dặn dò phòng bếp nấu một phần súp đặc xua lạnh cho Margaret: "Uống cái này, tay chân sẽ ấm áp rất nhiều."
"Cảm ơn ý tốt của ngài." Nữ thương nhân múc một muôi, ngửi ngửi: "Hình như bên trong có rượu đế?"
"Hoàn toàn chính xác." Hắn cười nói: "Trừ cái đó ra thì còn có hạt tiêu và mật ong, nguyên liệu chính là canh gà." Trong bất cứ trường hợp nào thì rượu cao độ đều là đồ uống dùng để xua lạnh rất tốt, lại cộng nhiệt với canh gà thì còn làm cho nó càng thêm đậm đà hơn, có đồ gia vị kích thích mùi vị khiến cho chén súp này tuy thơm mà vị không cay, người không thường uống rượu cũng có thể uống được.
Margaret chậm rãi uống xong súp, thở dài ra một hơi: "Đúng là không tồi, mỗi lần tới chỗ ngài, trên đường ta đều rất chờ mong, không biết ngài sẽ làm ra thứ mới lạ gì, chỉ tiếc chắc là sang năm ta không thể thường xuyên vào xem lãnh địa của ngài."
"Ý ngươi là cơ hội giao dịch sao?" Roland nhạy bén bắt được ý trong lời nói của nàng.
Nữ thương nhân gật gật đầu: "Deflick đã ban bố lệnh cấm giao dịch đá tiêu, bây giờ không chỉ là vương đô, ngay cả Silverlight City và Redwater City cũng không thể bán đá tiêu ra bên ngoài, ngoại trừ cung ứng cho Hiệp Hội Giả Kim với giá thấp ra thì chỉ có thể bán cho quý tộc trong thành."
Roland cau mày lại.
"Hơn nữa, ta nghe ngóng được tin tức từ Tòa thị chính, hình như hắn đang chuẩn bị toàn diện phong tỏa Tây cảnh, sợ không chỉ là đá tiêu mà ngay cả thương nhân cũng sẽ bị chặn đường ở Redwater City. Đến lúc đó không chỉ là Biên Thùy Trấn mà cứ điểm Epic, thị trấn Lá Liễu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy rất nhiều quý tộc đều tỏ vẻ phản đối nhưng hẳn là Deflick sẽ không thu hồi mệnh lệnh." Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đợi đến năm sau, ta chẳng những không thể đem đá tiêu, quặng mỏ vận chuyển đến đây mà ngay cả giao dịch máy hơi nước cũng phải ngưng lại."
Xem ra là do mình ép hắn quá, nếu không thì hắn cũng sẽ không đưa ra mệnh lệnh tổn hại đến vương thất nhiều như vậy, Roland không khỏi thầm nghĩ, trước khi không có hoàn thành trung ương tập quyền, tùy tiện can thiệp mậu dịch ở những lãnh địa khác rất có thể sẽ kích thích lãnh chúa và quý tộc lớn phản kháng. Cho dù Deflick phái binh lực của mình ra giữ vững đường bộ và đường sông thì cũng dễ dàng bị lãnh chúa nơi đó hạ độc thủ diệt trừ —— chỉ cần hắn cưỡng chế thi hành chính sách này chừng nửa năm, một năm.
Nhưng khổ cái là mậu dịch chính là tử huyệt của Biên Thùy Trấn, đừng nói một năm... cho dù là nửa năm thì cũng không thể được. Đá tiêu là nguyên liệu chế tạo axit quy mô lớn, trước khi còn chưa tìm được cách chế tạo thủ công, tầm quan trọng của nó không thể thay thế. Một khi đình chỉ cung ứng thì hoả pháo một trăm năm mươi hai milimet sẽ trở thành vật trang trí, quá trình trang bị súng liên phát kiểu mới cũng sẽ bị kéo dài.
Nhưng mà so với vũ khí, càng chết là mậu dịch máy hơi nước —— bây giờ trong kim khố Tòa thị chính cũng không còn nhiều kim long, một phần tiền kiếm được dùng cho xây dựng cơ sở, không ngừng gia tăng lượng công việc, còn có một bộ phận thì dùng làm tiền lương cấp cho dân trấn, sau đó thông qua lương thực, thương phẩm tiện lợi và nhà ở thu lại, hình thành vòng tuần hoàn. Loại hình thức kinh tế này phải không ngừng rót kim long vào trong thị trường, ít nhất phải ngang bằng với lượng tài sản mà lĩnh dân sáng tạo ra.
Bây giờ Biên Thùy Trấn vẫn đang trong thời kỳ tích luỹ ban đầu, còn chưa phát hành tiền tệ uy tín, một khi thiếu thu nhập từ mậu dịch máy hơi nước, tài chính rất dễ rơi vào tình trạng khô cạn không phát được tiền lương, tiếp theo sẽ là kinh tế sụp đổ toàn diện.
Cho dù như thế nào thì tài chính gián đoạn là tình huống tuyệt đối không thể chấp nhận được.
"Cục diện này sẽ không duy trì quá lâu." Roland giang tay nói: "Ta tin ngươi sẽ nhanh chóng có thể đi vào xem thị trấn Tây cảnh... không đúng, đến lúc đó thì thứ ngươi nhìn thấy hẳn sẽ là một tòa thành hoàn toàn mới.”
Margaret có chút kinh ngạc: "Ngươi tính xây thành trì ở đây?"
"Ngay sau khi Tà Ma Chi Nguyệt kết thúc." Hắn cười nói: "Mặt khác, ta dự định mở một con đường thuyền giao thương với Fiordland, không có thông qua quận Hải Phong hoặc cảng Greenwater, mà là đi thẳng từ Tây cảnh đến các đảo ở Fiordland. Không biết ngươi có hứng thú gia nhập vào hay không?”
………………………………………………………………………………...