Chương 363
"Xuất phát... từ Tây cảnh?" Margaret hiếu kì nói: "Ta không biết ở đây còn có cảng tốt nối liền với biển."
"Bây giờ còn chưa có, nhưng mà chúng ta có thể tạo một cái."
Nàng mở to hai mắt nhìn: "Điện hạ, ngài nghiêm túc?"
"Đương nhiên, chờ đến mùa xuân sang năm thì hẳn là có thể bắt tay xây dựng." Roland mỉm cười nói.
Ở niên đại này, hải cảng đều không là thiên nhiên, loại công trình cực lớn cần cải tạo diện mạo tự nhiên như bến cảng nhân tạo gần như là chuyện không thể nào thực hiện được.
Nhưng bây giờ hắn được Tilly toàn lực ủng hộ, chờ nhà cửa ở Đảo Trầm Thụy được xây dựng xong thì Lian sẽ trở về Tây cảnh, đến lúc đó tai ương tà thú cũng sẽ lui lại, cũng là một khoảng thời gian thích hợp để mở cảng.
Hắn đứng dậy, chỉ địa đồ được treo sau lưng: "Ở phía nam Biên Thùy Trấn có một chỗ nước cạn, độ sâu của nước lý tưởng, diện tích cũng rất phù hợp, đủ để dung nạp toàn bộ công trình mà bến cảng cần có, chỉ cần cải tạo thêm một chút, đồng thời san bằng vùng núi duyên hải thì ta sẽ có thể vận chuyển vật tư từ đất liền Tây cảnh ra ngoài."
"Cải tạo chỗ nước cạn... san bằng vùng núi, tại sao khi nghe được ngài nói mấy hành động kinh thiên này thì ta lại có ảo giác bọn chúng cũng không phải là chuyện khó gì?" Margaret có chút hăng hái nói: “Nhưng mà ngài có đội tàu hành thương sao? Phải biết, thuyền biển và thuyền buồm nội hà khác nhau rất lớn."
"Trước mắt còn chưa có." Roland giang tay nói: "Đây cũng là nguyên nhân ta hi vọng người có thể tham dự vào."
"Để ta ra thuyền?"
"Đồng thời phụ trách vận chuyển và bán." Hắn bổ sung: "Tây cảnh chỉ cung cấp thương phẩm."
Như vậy tương đương với quyền buôn bán độc nhất vô nhị ở khu vực Fiordland, với kinh nghiệm của Margaret thì đương nhiên có thể nhìn ra được lợi nhuận ẩn chứa trong đó. Xây dựng thương đội của mình, tiến về Fiordland tiêu thụ thì đương nhiên là có thể kiếm được càng nhiều, nhưng Roland không muốn đầu tư nhiều tinh lực và nhân thủ vào phương diện này, hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy lại được tài chính để duy trì tốc độ phát triển nhanh chóng của lãnh địa. Đợi đến khi hoàn thành tích luỹ ban đầu, phổ biến tiền tệ uy tín là chuyện sớm hay muộn.
Quả nhiên, nữ thương nhân chớp chớp mắt, hưng phấn hỏi: "Giao hết cho ta?"
"Nếu như giá cả hợp lý." Roland gật gật đầu: "Nếu như ngươi chịu đại lý Tây cảnh mậu dịch ở hải ngoại, chúng ta có thể nói như vậy, phạm vi bán chỉ giới hạn ở Fiordland, lại không được thấp hơn giá bán cho thương đội Crescent Bay bây giờ."
"Đó là chuyện đương nhiên, chỉ với thuyền hơi nước không cần dựa vào sức gió cũng có thể di chuyển không ngừng đã đáng cho những thương đội vượt biển đó ra giá cao tranh nhau mua." Giọng điệu của nàng tràn đầy tự tin: "Bán cho Fiordland chư đảota tự tin mình có thể làm cho giá cả tăng lên gấp đôi."
"Mà lợi nhuận dư ra, chúng ta có thể chia đều." Roland cười nói: "Mặt khác, sản phẩm chủ yếu trừ máy hơi nước ra thì còn có cái này." Hắn vỗ vỗ tay, thân vệ chờ bên sảnh lớn ngoài lập tức bưng một cái khay đi vào, chỉ thấy trên đó có bốn năm cái bình thủy tinh sáng long lanh, mỗi cái chỉ lớn chừng bằng ngón cái.
"Đây là..."
"Mở ra ngửi thử đi."
Margaret tò mò mở nắp gỗ trên miệng bình ra, đưa lên mũi hít thử, con mắt lập tức sáng lên: "Trời ạ, ngài lại làm ra nước hoa!"
"Không biết so với sản phẩm của Hiệp Hội Giả Kim ở vương đô thì như thế nào?"
"Hình như mùi thơm còn nồng hơn." Nàng giơ cái bình lên nhìn trái nhìn phải, yêu thích không nỡ rời tay: "Đây là do phường giả kim của Biên Thùy Trấn chế tạo ra?"
"Gần như là vậy." Roland cũng cầm một bình để vào lòng bàn tay —— dựa theo yêu cầu của mình, bình nước hoa đều được làm từ pha lê có độ trong suốt cao nhất, ngoại hình là hình lăng trụ sáu mặt. Hơi đong đưa thân bình, dưới tia sáng chiếu rọi, nước hoa bên trong sẽ thay đổi thành nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, rất có mỹ cảm. Dựa theo nguyên lý tiêu thụ ở đời sau, đóng gói tinh tế tỉ mỹ thì có thể đề cao cấp bậc của thương phẩm, là sản phẩm chủ lực mở ra thị trường ở Fiordland, đương nhiên hắn phải nghiêm túc.
So với máy hơi nước, có thể nói nước hoa là thương phẩm nhẹ vốn thật sự, khi Evelyn lĩnh ngộ được "rượu đế độ cao nhất" cũng là một loại rượu thì nàng đã có thể liên tục sản xuất cồn nồng độ cao, thậm chí ngay cả một bước cuối cùng là chưng cất cũng đã được lược bớt. Còn hoa hồng hoặc là những loại hoa có mùi thơm đặc biệt khác cũng được Foliage cải tạo thành sản phẩm nhiều tinh dầu, chỉ cần nghiền nát hai ba nụ hoa thì có thể khiến cho hương hoa nồng đậm lấp đầy một hũ cồn.
"Ngươi thích thì mấy bình này sẽ tặng cho ngươi." Hắn để nước hoa lại vào trong khay.
"Thật?" Margaret cười nói: "Vậy ta không khách sáo."
"Nghe nói thứ này có thể bán được giá tốt ở Fiordland?"
"Hẳn là ngài cũng biết, hàng năm, Hiệp Hội Giả Kim ở vương đô tiêu thụ nước hoa rất có hạn, số lượng hơn ngàn bình hoàn toàn cung không đủ cầu, những thương nhân lớn đó rất quan tâm mùi cá tanh trên người, cho nên đối bọn họ thì nước hoa là sản phẩm thiết yếu, mua từ vương đô với giá cả năm miếng kim long, đến Fiordland thì có thể biến thành mười lăm đến hai mươi miếng kim long. Trên thực tế, nước hoa bán đến những khu vực khác thì cũng có một bộ phận rất lớn sẽ bị thương nhân vượt biển mua đi bán lại."
Margaret nói đến chỗ này thì dừng một chút: "Không biết phường giả kim của ngài một năm có thể sản xuất ra bao nhiêu bình nước hoa?"
"Nếu như nguyên liệu sung túc thì hẳn là sẽ gấp mười Hiệp Hội Giả Kim ở vương đô." Roland cố gắng giảm số lượng xuống —— hắn không muốn biến sản phẩm có thể kiếm lời nhiều thành rẻ như cải trắng, cũng không muốn một năm chỉ kiếm được bốn năm ngàn kim long. Là sản phẩm chủ lực song song với máy hơi nước, hắn hi vọng nước hoa có thể mang về lợi nhuận ngang cấp.
"..." Nữ thương nhân yên lặng một lúc lâu mới cảm thán: "Trong lãnh địa của ngài có quá nhiều thứ khó mà tưởng tượng được."
"Như vậy, ngươi chấp nhận đại điện tiêu thụ những hàng hóa này cho ta?"
"Đương nhiên, thưa điện hạ." Nàng đứng lên, xoa ngực, khom người nói: " Với ta thì đây cũng là cơ hội khó gặp một lần."
...
Sau khi đạt được mục đích, chi tiết cụ thể và điều khoản khế ước sẽ giao cho Barov làm, Roland trở lại văn phòng, chuẩn bị viết một phong thư gửi cho Tassa đang tiềm phục ở vương đô.
Cho dù là chủ động xuất kích lật đổ Deflick cũng được, khai thác con đường giao thương mới cũng được, đều là hai chuyện khác nhau. Hắn không muốn để hết toàn bộ trứng gà vào trong một cái giỏ xách, lỡ như vừa tiến công thì thất bại, như vậy hắn cũng hi vọng có thể tiếp tục lấy được đá tiêu.
Con đường này chính là tự sản xuất.
Ở trong thư, ngoại trừ nói mình có ý đồ xuất kích, một chuyện khác chính là lệnh cho Tassa liên hệ với phường chế tiêu xung quanh vương đô, thu mua một nhóm công nhân chế tiêu vận chuyển về Tây cảnh.
Năm nay, chắc chắn thương nhân đá tiêu sống cũng không thoải mái, Deflick cấm tiêu thụ ra ngoài, đồng thời còn cưỡng chế bọn họ bán giá thấp cho Hiệp Hội Giả Kim, kể từ đó, lợi nhuận của phường đá tiêu sẽ giảm. Roland tin tưởng, chỉ cần cho đầy đủ thù lao thì mua cả nhà máy lẫn người cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Nguyên lý chế tạo đá tiêu cũng không phức tạp, bây giờ nhân khẩu ở Biên Thùy Trấn không ngừng tăng trưởng, cũng có thể thỏa mãn lượng phân và nước tiểu lớn mà đá tiêu cần, đã thỏa mãn toàn bộ điều kiện tự sản xuất. Trước khi đánh bại Deflick, nó sẽ là con đường ổn định nhất.
………………………………………………………………………………...