Chương 365
Pelor ngáp một cái, ngồi dậy trên giường, nửa người trên lập tức cảm nhận được lạnh lẽo. Nếu như có thể, hắn hi vọng có thể luôn ở bên trong chăn, không chỉ có ấm áp mà còn có Shirley làm bạn.
"Không ngủ thêm một chút nữa sao?" Người phụ nữ bên người trở mình, giọng ngáy ngủ nói: "Giờ vẫn còn rất sớm?"
Hắn cúi người, hôn lên cái trán của đối phương —— Shirley có mái tóc quăn màu nâu mềm mại, làn da mềm mại như trẻ con, còn có một đôi mắt to đáng yêu. Lần đầu tiên gặp nàng là ở trong nhà hát cứ điểm Epic, gần như vừa đối mặt thì hắn đã bị đôi mắt này hút hồn.
"Cũng sắp đến giữa trưa rồi, ta phải xuống dưới lầu xem có công vụ phải xử lý hay không." Pelor thấp giọng nói: "Ngươi không muốn dậy thì ngủ tiếp đi, lát nữa ta sẽ sai người hầu đem cơm trưa đến phòng ngủ."
"Nhưng ta muốn ở bên cạnh ngươi." Shirley vòng tay qua, ôm eo của hắn: "Dù sao bên ngoài đang có tuyết rơi, cũng không có công vụ gì phải xử lý."
Câu nói này cũng không sai, từ khi tà nguyệt giáng lâm, toàn bộ thành thị đột nhiên yên tĩnh lại, rạp hát đổi thành một tuần mở một lần, toàn bộ thương nhân trong chợ rút lui, quán rượu cũng đóng cửa. Nếu như đi đường ban ngày thì thậm chí còn sẽ nghĩ đây là một thành trống.
Như vậy... ngủ thêm một chút nữa chứ? Hắn theo đuổi Shirley gần một năm, bây giờ rốt cục đã được như ý, đúng là Pelor có chút không nỡ rời đi. Hôm qua, một đêm vui thích khiến cho mình tinh bì lực tẫn, bây giờ lại khôi phục lại trạng thái tinh lực dồi dào, chờ sau khi ăn cơm trưa thì có lẽ có thể triền miên một phen nữa.
Đúng lúc này, có tiếng đập cửa vang lên ngoài phòng ngủ.
"Pelor đại nhân, có một phong thư bì lam."
Hắn giật mình, sau đó lập tức xoay người xuống giường, nhặt áo khoát tiện tay vứt dưới đất lên, khoác lên người: "Ta lập tức tới ngay."
"Đại nhân?" Shirley than nhẹ một tiếng.
"Chờ ta một lát." Pelor vội vàng buộc lại đai lưng, rời khỏi phòng ngủ. Một lát sau, hắn lại trở về phòng, bò vào trong chăn, trong tay có thêm một cái phong thư có bì màu lam.
"Đây là cái gì, ai viết cho ngươi?" Lúc này, người phụ nữ đó đã gần như hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng ngáp một cái, ngồi dậy, tựa vào người Pelor.
"Tới từ Biên Thùy Trấn." Người sau đáp: "Hẳn là thư vương tử điện hạ tự tay viết."
Mở phong bì ra, rút thư ra, hắn nhanh chóng đọc xong nội dung trong thư, lông mày không khỏi nhíu lại: "Điện hạ gọi ta đến Biên Thùy Trấn một chuyến."
"Bây giờ?" Shirley kinh ngạc nói: "Thời tiết như thế nào cũng phải đi sao?"
"Ừm, đại khái là có chuyện gấp gáp gì đó." Pelor mím môi: "Lát nữa ta đi chuẩn bị hành trang, buổi chiều sẽ xuất phát. Ngươi về nhà trước đi, chờ ta trở lại sẽ đi tìm ngươi." Hắn không khỏi nhớ tới một năm trước, khi đó mình đã từng vượt gió tuyết ngồi thuyền đi đến Biên Thùy Trấn, mang thư cảnh cáo của công tước Ryan từ cứ điểm Epic. Mà bây giờ, mình lý do mình đến vùng đất nghèo đó là vì một phong thư từ lãnh chúa của thị trấn, không thể không khiến Pelor cảm thán vận mệnh vô thường.
"Ngươi không thể xem như không thấy sao?" Nàng có chút không vui nói: "Cho dù hắn đánh hạ cứ điểm Epic nhưng ngươi mới là người đứng đầu thực tế của cứ điểm, cho dù là mệnh lệnh của quốc vương cũng không nhất định phải lập tức chấp hành chứ?"
Nếu như là công tước đại nhân thì hoàn toàn chính xác là sẽ làm như vậy, nhưng Pelor biết rõ tính nết của tứ vương tử, hắn cưng chiều sờ đầu đối phương: "Không giống, có lẽ quốc vương không quản được Tây cảnh, nhưng Roland điện hạ có thể... hắn không chỉ là lãnh chúa Biên Thùy Trấn mà còn là chủ nhân của toàn bộ Tây cảnh."
...
Bước vào tà nguyệt, cứ điểm Epic hoàn toàn không có quá nhiều công vụ phải xử lý, chỉ dặn dò một chút nhiệm vụ cho thủ hạ, thuận tiện kéo phụ thân là bá tước Hormones đến thành bảo tọa trấn, Pelor khởi hành rời khỏi thành bảo. Không giống như lần trước, chỉ có một trợ thủ đi theo, lần này hắn cưỡi The Lionheart chuyên dụng của công tước, dẫn theo hơn mười tên tôi tớ và học đồ, cộng thêm hai tên kỵ sĩ gia tộc, có thể nói là thanh thế lớn.
Ngay lúc xuyên qua quảng trường ngoại thành, tiến về bến tàu cứ điểm, tiếng ồn ào bên góc đường khiến cho Pelor chú ý tới.
Chỉ thấy mười mấy người vây quanh một vòng, giống như đang xem cái gì, nhìn cách ăn mặc của nhóm người này thì đều là bình dân, đại khái là hộ gia đình xung quanh bị tiếng ồn ào hấp dẫn tới, thỉnh thoảng trong đám đông còn vang lên mấy tiếng gầm rú bén nhọn như "ma quỷ!" "treo cổ nàng!".
Pelor giật mình, nói với kỵ sĩ bên người: "Đi xem một chút, nếu như là tranh chấp bình thường thì cho bọn họ lăn về nhà."
"Vâng, đại nhân."
Kỵ sĩ đẩy đám người bên ngoài ra, đi đến trung ương, rút bội kiếm ra, sau đó đám người nhanh chóng giải tán. Sau đó hắn dẫn một phụ nữ và hai đứa bé về, trong đó một giữa cổ một đứa bé còn bị cột dây gai.
"Có chuyện gì?"
"Đại nhân." Người phụ nữ quỵ xuống bên chân Pelor: "Mau giết nàng! Nàng đã sa đọa thành một phù thủy!"
Cái từ này khiến cho Pelor hơi sững sờ: "Phù thủy?" Hắn đưa mắt nhìn hai người khác, bé trai vóc dáng tương đối cao lập tức cản trước mặt bé gái, dáng vẻ hung ác như có thể nhào lên bất cứ lúc nào, trên mặt xanh tím từng mảng, hiển nhiên là mới bị đánh không nhẹ: "Nàng hoàn toàn không phải là nanh vuốt của ma quỷ, hí kịch chỉ là hí kịch, phù thủy cũng có tốt có xấu, các ngươi dựa vào cái gì xử lý nàng?"
"Ngươi xác định nàng là phù thủy?" Pelor không để ý đến bé trai, tiếp tục hỏi người phụ nữ.
"Không sai, thưa đại nhân, ngài đừng bị những hí kịch trong rạp hát lừa gạt, nếu như giáo hội vẫn còn thì sẽ không để cho bọn họ lên sân khấu nói hươu nói vượn. Súc sinh này cũng là một ma quỷ nhỏ, ta chỉ thay giáo hội trừng trị nàng, đại nhân, tranh thủ dìm chết nàng đi, như vậy mới không làm cho khí tức Địa Ngục khuếch tán đến thành Epic!"
"Nói chuyện chính!" Hắn quát lớn.
Đợi đến đối phương líu lo không ngừng lải nhải xong, Pelor vất vả lắm mới thăm dò rõ ràng tiền căn hậu quả. Hóa ra sau khi giáo đường bị Deflick thiêu hủy, nàng và những tín đồ khác tự động tổ chức, tiếp tục chủ trì truyền giáo và cầu nguyện bên ngoài thành, chờ Thánh Thành Hermes phái Tế Tự mới tới, xây lại giáo đường Tây cảnh. Còn tình huống lần này hoàn toàn là trùng hợp, bé gái sử dụng năng lực dọn tuyết trên nóc nhà cho cư dân, bị nàng thấy được mới có cảnh tượng nhìn thấy trước đó.
Trong lúc giải thích, người phụ nữ đó còn liên tục phàn nàn nội dung mà giáo dục tiểu học truyền thụ chính là hoang đường, biểu diễn đảo lộn trắng đen của rạp hắn khiến cho người vây xung quanh chỉ dám bắt lấy bé trai, lại không có mấy người chịu ra tay giúp mình treo cổ ma quỷ ghê tởm này, nếu là trước kia thì thi thể của nàng đã bị treo dưới xà ngang lâu rồi... những lời nói căm hận này khiến cho Pelor nhíu mày lại.
"Bắt nàng về, thẩm vấn một phen." Hắn dặn dò kỵ sĩ: "Lần này ngươi ở lại cứ điểm, chờ ta trở lại, ta hi vọng nhìn thấy tất cả tín đồ có liên quan đến nàng đều bị nhốt vào trong nhà lao."
"Cái gì... không! Đại nhân, sao ngài có thể như vậy ——" Người phụ nữ còn chưa nói xong thì tiếng kháng nghị đã bị kỵ sĩ quất cho mấy cái bạt tai, im bặt.
"Ngươi là phù thủy thật sao?" Sau đó Pelor nhìn về phía cô gái nhỏ đang hoảng sợ: "Biểu hiện ra cho ta xem một chút."
Người sau mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, không có bất kỳ phản ứng gì.
Pelor lắc đầu, cao giọng lặp lại một lần: "Nếu như ngươi có thể chứng minh mình là một phù thủy chân chính, ta có thể thả ngươi đi."
Qua một hồi lâu, bé gái mới sợ hãi rụt rè vươn hai tay vào trong đống tuyết, rất nhanh, tuyết đọng dày gần một bàn tay dần dần hóa thành nước.
"Thì ra là thế." Pelor gật gật đầu: "Đi theo ta."
"Đi?" Đối phương ngẩng đầu lên: "Đi đâu?"
"Một chỗ thích hợp cho phù thủy ở." Hắn ra hiệu cho tôi tớ ôm lấy bé gái, tiếp tục đi tới bến tàu.
"Thả nàng xuống, đồ lừa gạt này! Ngươi đã nói thả nàng đi!" Bé trai muốn xông lên nhưng lại bị mấy tên tôi tớ khác ngăn lại, tiếng hô hoán dần dần biến mất ở sau lưng.
………………………………………………………………………………...