Chương 432
Bởi vì chuyến này là lặng lẽ đi tới, đương nhiên cũng sẽ không có người nghênh đón.
Bởi vậy Otto cũng không định đi thẳng đến thành bảo ngay, bất kỳ ngôn ngữ gì cũng không sánh nổi mình tận mắt nhìn thấy, kế hoạch của hắn là tiêu tốn một hai ngày trước, quan sát lãnh địa của vương tử, sau đó tìm con ‘chuột’ nơi đó để tìm hiểu tin tức.
Đi ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền, hắn vừa đạp vào cầu tàu thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật thót.
Đây là... bến tàu mà một khu vực biên thuỳ có thể có được?
Chỉ thấy trong phạm vi mấy trăm bước dọc theo bờ sông đều là gạch đá màu nâu đỏ đắp thành khu vực bến tàu, thường cách một đoạn sẽ có một đầu cầu tàu, khu vực nối cầu tàu và bến tàu còn dựng một tấm bảng hiệu, trên đó viết số hiệu. Otto đếm sơ, tổng cộng có hai mươi sáu cái —— bọn chúng xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, giống như là xúc từ mọc ra dọc bên bờ, có một vài cái bị tuyết đọng bao trùm, mà có cái thì lộ ra tấm ván gỗ màu vàng nâu, điều này nói rõ cho dù ở Tà Ma Chi Nguyệt, bến tàu thị trấn cũng có người trông coi.
Trái lại, bến tàu kênh đào ở vương đô Greyfort, cho dù là chiều dài hay là số lượng cầu tàu đều không kịp một nửa của nơi này!
Nhưng mà càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn chính là thuyền đỗ bên cạnh bến tàu.
Một loại thuyền thân rộng trước giờ chưa từng gặp xếp thành một hàng, dừng sát ở phía trước đó không xa. Tổng cộng có bảy tám chiếc, ngấn nước rất nhạt, không có cánh buồm, cũng không nhìn thấy cột buồm, mà kích thước thân thuyền lại không giống như là dựa vào mái chèo tay là có thể di chuyển. Những thuyền quái dị này có chỗ đặc biệt nhất chính là hai bên đều có một cái bánh xe gỗ cực lớn, chính giữa duỗi ra một cây ống sắt thô, ngoại hình không giống như bất cứ loại thuyền buồm nội hà nào.
Otto đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, cho đến khi đỉnh đầu cảm nhận được lạnh cũng không nghĩ rõ được những "tàu thuỷ" quái dị này phải làm như thế nào mới có thể di chuyển được.
Phủi tuyết đọng trên đầu xuống, hắn nén nghi ngờ trong lòng, quyết định đi theo thuyền viên vào thị trấn trước.
Hiển nhiên chiếc "Thuận Phong" đến từ vương đô này không chỉ vận chuyển riêng mình hắn, Otto nhìn thấy thuyền viên chuyển từng túi hàng hóa xuống thuyền buồm, chất đống ở một bên bến tàu. Mấy tên thị vệ mặc đồng phục màu đen thì dùng bút giấy ghi chép cái gì đó, thỉnh thoảng còn lấy hai cái túi ra xem xét một phen, giống như là đang kiểm nghiệm hàng hóa.
"Bọn họ là ai? Lính đánh thuê do người mua mời tới?" Otto đi đến bên cạnh thuyền trưởng.
"Ha ha, lính đánh thuê?" Người sau nhếch miệng nói: "Những người này là đội tuần tra của Biên Thùy Trấn."
Hắn không khỏi sững sờ, đội tuần tra? Vậy không phải là đụng trúng một đám cướp rồi sao? Lần đầu tiên mình rời khỏi nội thành vương đô thì bị đội tuần tra lường gạt hai miếng ngân lang, mà tình huống như vậy ở nơi nào cũng như nhau —— bọn họ tương đương với mặt đối lập của ‘chuột’ dưới mặt đất, nhưng kiếm sống lại không khác ‘chuột’ bao nhiêu, khác nhau ở chỗ bọn họ thu phí cao hơn, hơn nữa thường xuyên lấy tiền không làm việc. Nhưng mà khiến cho Otto cảm thấy kỳ quái là thuyền trưởng thảnh thơi hút thuốc, cũng không có ngăn cản bọn họ kiểm tra, cũng không có móc mấy miếng ngân lang ra cho bọn họ mau chóng rời đi.
"Lần đầu tiên ta tới đây thì cũng có ý nghĩ giống như ngươi." Thuyền trưởng giống như là nhìn ra ý nghĩ của hắn: "Nơi này, đội tuần tra không có giống, chỉ cần dựa theo quy củ của bọn họ thì khi đi vào chợ không cần phải nộp bất kỳ phí tổn gì."
Đội tuần tra... quy củ? Otto nhíu mày, nơi này ngay cả cướp cũng giảng đạo lý, hơn nữa bọn họ còn biết phải dùng bút giấy ghi chép, mặc dù rất có thể chỉ là chút ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy không thể tin được.
"Bọn họ đang ghi chép cái gì?" Hắn hỏi.
"Chủng loại, số lượng hàng hóa... đặc biệt là lúa mì." Thuyền trưởng giang tay nói: "Chuyển đến thị trường thì còn tiến hành thẩm tra đối chiếu, phòng ngừa ngươi nửa đường bán lương thực cho người khác —— ở chỗ này, đồ ăn chỉ có thể do lãnh chúa bán. Đương nhiên, trong hàng hóa của ta cũng không có lúa mì, cho nên kiểm tra sẽ khá nhanh."
Khi tất cả túi bị chuyển lên đội xe ngựa, một đoàn người rời khỏi bến tàu, dọc theo đường đi rộng rãi đi tới chợ, Otto đột nhiên phát hiện ánh mắt của mình không đủ dùng.
Nơi này là nơi vắng vẻ nhất trong lãnh địa vương quốc Greyfort thật sao?
Nhìn đường lộ bằng phẳng cứng rắn dưới chân, từng dãy nhà chỉnh tề xinh đẹp bên đường, nhân dân lui tới, không kém hơn kinh đô Shining City của Dawn Kingdom bao nhiêu.
Thân là một quý tộc, không phải hắn chưa từng thấy kiến trúc đẹp hùng vĩ, cho dù là là tháp Dawn Spire hay là lễ đường The Sun đều không phải là những nhà hai tầng hoặc nhà nhỏ ba tầng này có thể sánh được.
Nhưng mà tháp Dawn Spire chỉ có một, bên dưới nó vẫn còn nhà dân rách nát, đường nhỏ lầy lội không chịu nổi và nước bẩn có thể thấy được khắp nơi.
Nhưng ở chỗ này, hắn lại không tìm được một nhà ở có chút cổ xưa nào, giống như những nhà ở này đều xuất hiện cùng lúc.
"Có vẻ như ngươi rất kinh ngạc." Thuyền trưởng cười ha ha nói: "Đừng để ý, mỗi một người mới đến đều sẽ lộ ra vẻ mặt như ngươi. Ta không thể không nói, Biên Thùy Trấn là một chỗ thần kỳ, nhìn thấy phòng ba lầu bên kia không? Lần trước ta đến thì còn chưa có."
"Ta nghe nói... trước kia nơi này là một chỗ ở được xây lên để khai thác quặng mỏ."
"Ta cũng nghe nói như thế, nhưng mà ai mà biết sự thật đâu." Hắn móc móc mũi: "Ngươi biết, có chút lời đồn đại đồn nhiều thì chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi. Có lẽ là quặng mỏ sườn núi phía bắc cất giấu một lượng lớn vàng, quốc vương bệ hạ mới phái con của mình đến nơi này... dù sao cũng là thân sinh."
"Chờ một chút, đó là cái gì?!" Đi qua một cái quảng trường bằng phẳng, Otto đột nhiên nhìn thấy hai cái quả cầu lớn đủ màu đặt song song ở giữa không trung, phía dưới có một đôi tranh chữ, trên vải còn viết một dòng chữ bắt mắt, một bên là "Hoan nghênh đi tới Biên Thùy Trấn", một bên khác là "Bây giờ gia nhập thì có thể thu được phúc lợi công dân."
"Ngươi hỏi phía trên hay là phía dưới?" Thuyền trưởng bĩu môi: "Cái quả cầu bay đó ta cũng không rõ ràng lắm bọn họ làm được như thế nào, còn phía dưới nha... ngươi có thể đi đầu đông của quảng trường tìm hiểu tình huống, nơi đó thường xuyên dán bố cáo của lãnh chúa, tranh chữ này thì để mời chào lữ giả, thương nhân và lưu dân từ các nơi đến đây."
"Ngay cả lưu dân mà bọn họ cũng cần?" Otto kinh ngạc nói: "Phúc lợi công dân là cái gì?"
"Có thể làm việc ở đây, hai tháng đầu trợ cấp đồ ăn, có thể có được một chỗ ở che mưa che gió, nghe rất không tệ đúng không?" Thuyền trưởng xem thường, giải thích: "Không dễ dàng như vậy, mấy thuyền viên của ta đều đi thử, kết quả không có ai hợp cách —— yêu cầu của lãnh chúa chắc chắn là có ý khác, không được tín ngưỡng giáo hội, đồng thời không từng phạm tội. Mà ăn cắp cũng là phạm tội, trời ạ, thủy thủ nào mà chưa từng trộm đồ? Mặt khác, trong mắt của ta, tuy là nơi này nhìn rất phồn hoa nhưng thực tế cũng có rất nhiều chỗ không đủ."
"Ví dụ như là?"
"Những chỗ tìm vui quá ít, không có sòng bạc, không có kỹ viện, trên đường ngay cả một con chim cũng không có." Hắn nhổ nước miếng: "Chỗ như vậy ở lâu còn không phải sẽ khiến cho mình chán chết?"
Chợ ở ngay mặt phía bắc quảng trường, thừa dịp một đoàn người thuyền trưởng đi giao hàng, Otto quyết định tự mình dạo chơi ở đây trước. Nghe đối phương giới thiệu, bên này là chợ cho dân, bên kia là cửa hàng tinh phẩm, có thể nhìn thấy không ít hàng hóa ly kỳ ở đó, mà sự thật cũng là như thế, từ trứng gà đến cá khô, áo vải đến nông cụ, hàng hóa rực rỡ muôn màu bày đầy từng dãy sạp, chỉ cần ngừng ở trước sạp nhỏ một lát thì sẽ có người đi tới tư vấn. Không cần biết hội đàm với tứ vương tử sẽ có kết quả như thế nào, giờ hắn đã bị thành trấn này hấp dẫn.
Đúng lúc này, đám người trở nên rối loạn tưng bừng.
Hắn quay đầu lại, phát hiện hai người phụ nữ đang đi qua bên này.
Một người thắt một cái tóc đuôi ngựa đen thật dài, mặc một bộ quần áo đen, ngũ quan đẹp đẽ, sắc mặt lạnh như băng lại khiến cho người cảm thấy khó mà tới gần. Mà một người khác thì hoàn toàn khác biệt, nét mặt của nàng dịu dàng, mọi cử động đều tỏ ra trang nhã và thong dong, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến gió xuân ấm áp. Mái tóc vàng xinh đẹp lắc lư đó giống như ánh sáng ban mai.
Khi nhìn thấy cô gái tóc vàng, Otto cảm thấy máu trong người minh sôi trào lên.
Hai tay của hắn run nhè nhẹ, liên tục dụi dụi con mắt, xây dựng mình không có nhìn lầm ——
"Andrea Quinn!" Rốt cuộc cũng không kìm nén được tâm tình kích động, hắn kìm lòng không đặng hô to.