Chương 462
Joe ngã bệnh.
Hắn vốn chính là người yếu thứ hai từ dưới đếm lên trong đội, từ lúc White Paper bị bắt cóc, hắn đã trở thành yếu nhất. Từ quảng trường trở về, đêm đó còn không có vấn đề gì, nhưng đến hôm sau Snake Tooth phát hiện Joe nằm trên cỏ khô không nhúc nhích, miệng phát ra tiếng rên rỉ như có như không, hai gò má đỏ đến đáng sợ.
"Hắn nhiễm dịch lạnh." Aoi sờ lên cái trán Joe: "Đầu nóng hổi."
"Ta... sẽ chết sao?"
Hắn hơi mở hé đôi mắt ra, khẽ hỏi.
Không ai trả lời.
Dịch lạnh là một loại chứng bệnh cực kì khó chơi, một khi nhiễm, chỉ có thể dựa vào thân thể chống đỡ —— nhưng hết lần này tới lần khác, thân thể khỏe mạnh rất ít khi bị nhiễm, bình thường người bị bệnh đều là thể hư khí nhược, cho nên có rất ít bệnh nhân có thể sống sót. Đối với ‘chuột’ thì nhiễm dịch lạnh chẳng khắc nào bị tuyên án tử hình.
"Ta đi tìm Kanas." Snake Tooth phá vỡ trầm mặc, nói.
"Tìm hắn làm gì?"
"Xin hắn phát thêm chút gì cho Joe ăn." Hắn đứng phắt dậy: "Ta nghe người ta nói, nếu như nhiễm phong hàn, có thể nhét đầy cái bao tử, thân thể lại được giữ ấm thì sức chịu đựng sẽ tăng cao rất nhiều."
"Hắn sẽ không cho ngươi." Tiger Claw lắc đầu nói: "Chúng ta đều biết hắn là hạng người gì."
"Không sai, nói không chừng ngươi sẽ còn bị hắn đánh một trận." Aoi đem gom cỏ khô lại: "‘Chuột’ chưa từng nuôi phế nhân."
"Joe không phải phế nhân." Snake Tooth phản bác: "Hắn còn biết chữ!"
"Mấy cái chữ thôi, hơn nữa đối với Kanas thì có làm được cái gì không? Hắn muốn người có thể đánh, có thể cướp, có thể trộm, có thể móc."
"..." Snake Tooth khẽ cắn môi, quay người đi thẳng đến phòng của người quản lý hẻm bất tận. Coi như sẽ bị đối phương dùng côn bổng đánh ra, hắn cũng muốn thử một chút.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Kanas cũng không trở về.
"Coi như số ngươi gặp may." Khi hắn mang tin tức về cho đồng bạn, Tiger Claw nhếch miệng nói: "Nếu không chúng ta lại phải chăm sóc thêm cho một người."
Aoi thở dài: "Đợi chút nữa, khi phát bánh mì thì chúng ta đều chia cho Joe một ít, cho hắn ăn nhiều một chút đi."
Nhưng mà Snake Tooth cũng không có cảm thấy may mắn, hắn mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn.
Truyền tin tức cho Bloody Hand cũng không đến nửa canh giờ, đêm qua không có trở về còn có thể hiểu được là vì thương nghị đối sách, nhưng hôm nay đã đến trưa, kiểu gì cũng nên thảo luận xong chứ? Hơn nữa hắn còn thừa dịp những thủ hạ đó mở cửa liếc trộm bên trong một cái, kết quả phát hiện không chỉ là Kanas, ngay cả tình nhân của hắn cũng không thấy.
Cũng không lâu lắm, trong bang phái bắt đầu phát đồ ăn, Snake Tooth để ý, lần này là do thân tín của Kanas phát.
Vẫn như cũ, là nửa cái bánh mì đen.
...
Đợi đến bốn ngày sau, bệnh tình của Joe không chỉ có không có chuyển biến tốt đẹp mà còn tăng thêm không ít.
Hôm qua hắn còn có thể nói lạnh, đến hôm nay đã không nói nổi một lời nào. Sắc mặt đỏ tươi bắt đầu chuyển thành trắng, tiếng hít thở cũng càng ngày càng yếu ớt.
"Chúng ta cố gắng hết sức rồi." Aoi sờ cái bụng, phờ phạc nói.
Mấy ngày nay, bọn họ đều chia một nửa đồ ăn cho Joe, nếu như không phải như thế thì sợ là hắn hoàn toàn không chống đỡ được đến lúc này. Bình thường luôn luôn tinh thần phấn chấn, bây giờ Tiger Claw cũng có chút suy yếu.
Mấy ngày nay, Kanas vẫn chưa hề lộ diện.
Trong phòng tụ tập hơn trăm con ‘chuột’, bắt đầu bàn tán ầm ĩ về chuyện này, nhưng cũng chỉ bàn tán mà thôi, dù sao đồ ăn mỗi ngày vẫn phát như thường lệ, chỉ là hôm nay tiếng ồn ào lớn hơn bình thường.
Hôm nay chính là thời gian cứu tế mà tuyên truyền giảng giải đã nói.
"Ta đi quảng trường một chuyến." Snake Tooth do dự hồi lâu, cuối cùng cắn môi nói: "Bánh mì hoàn toàn không đủ cho chúng ta ăn, nếu như có thể nhận được một bát cháo lúa mì nóng bỏng, có lẽ Joe còn có thể chống đỡ được."
"Ngươi điên rồi?" Aoi trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng quên Kanas cảnh cáo chúng ta như thế nào, ngươi muốn bị dùng kim khâu miệng lại?"
"Điều kiện tiên quyết là hắn biết ta lén trốn đi, bây giờ Kanas cũng không biết ở nơi nào, nói không chừng thành chủ muốn động thủ với bọn họ thật!"
"Nhưng thủ hạ của hắn còn ở đây, ngươi cảm thấy nếu bị phát hiện thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi?" Aoi nhìn về phía Tiger Claw: "Đừng có đứng ngây ra đó, ngươi cũng khuyên hắn đi."
"Ta đi chung với ngươi." Người sau đột nhiên nói.
"Các ngươi —— "
"Nói không chừng lần phát tế này đã bị quấy nhiễu rồi, hoặc là quý tộc chỉ muốn làm dáng một chút, nếu như hoàn toàn không có đồ ăn, cũng không tính trái với cảnh cáo của Kanas chứ?" Tiger Claw nhếch miệng: "Hơn nữa ta sức lớn, có thể cõng Joe chạy tới chạy lui, trên đường đi không tốn được bao lâu, bây giờ Kanas không có ở đây, những thân tín đó cũng đều núp ở trong phòng của hắn sưởi ấm, không ai sẽ chú ý tới chúng ta."
"Cái này. . ." Aoi do dự.
"Ngươi ở lại đây đi." Snake Tooth nói: “Lỡ như có người hỏi, cũng có thể giải thích. Nói chúng ta tiêu chảy, đi tìm chỗ tránh gió ngồi cầu, yên tâm, nếu đi gấp từ chỗ đó về cũng chỉ tốn nhiêu đó thời gian thôi."
"Vậy được rồi." Nàng ngắm nhìn bốn phía: "Các ngươi đi nhanh về nhanh."
...
Snake Tooth và Tiger Claw chuồn ra nhà gỗ, theo hẻm nhỏ, một đường chạy vội, bông tuyết dưới chân thấm ướt ống quần, gió lạnh thổi vào mặt, như là đao cắt, nhưng ngay cả khi như vậy thì hai người cũng không có dừng bước lại. Thở hồng hộc chạy tới quảng trường, bọn họ phát hiện bên cạnh sàn gỗ đã có gần ngàn người vây quanh!
Đúng là đang phát cháo lúa mì!
Hai người vội vàng chạy tới, lại bị hai thị vệ mặc đồng phục màu nâu ngăn lại: "Từ phía kia đi tới, không được xô đẩy, không được xen kẽ, nếu không hủy bỏ tư cách nhận."
Lúc này Snake Tooth mới chú ý tới chẳng biết lúc nào trong sân rộng đã dựng lên từng hàng rào gỗ vây quanh đài diễn thuyết, mọi người như một con rồng dài cuộn lại, theo thứ tự đi vào con đường trong hàng rào tiến lên trước. Thường cách một khoảng cách thì sẽ có vệ binh cầm côn sắt kì lạ đứng đó, hình như bọn họ là người giữ gìn trật tự, thỉnh thoảng có người bị trục xuất khỏi đội ngũ.
"Bạn của ta bệnh... có thể giúp chúng ta một chút không, van xin ngài!" Snake Tooth quỳ rạp xuống trong đống tuyết.
"Hắn đói bụng vài ngày, cần ăn gấp!" Tiger Claw cũng quỳ theo.
"Bệnh gì?"
"Là... dịch lạnh."
Một người trong họ đưa tay nhấc Joe đã hôn mê lên: "Giao hắn cho ta, các ngươi đi xếp hàng."
"Cái này —— "
"Hắn biết đường trở về, đúng không?" Một người khác nói: "Cho dù hắn không biết thì các ngươi cũng có thể tới đây tìm hắn."
Trong lúc nói chuyện, tên thị vệ đó đã dẫn Joe đi xa.
"Làm sao bây giờ?" Hai người đưa mắt nhìn nhau. Chẳng ai ngờ rằng kết quả lại trở nên như vậy, dựa theo ý nghĩ của bọn họ, đối phương hoặc là sẽ thờ ơ hoặc là sẽ thả bọn họ đi qua hàng rào, đi vào nhận cháo lúa mì trước.
"Chúng ta về trước đi." Snake Tooth suy tư một lát, sau đó quyết định.
"Cái gì, trở về?" Tiger Claw sững sờ: "Không húp cháo sao?"
"Xếp tới lượt chúng ta ít nhất phải nửa canh giờ, thời gian quá dài dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Hắn gật đầu nói: "Đến chạng vạng tối chúng ta lại chạy ra ngoài đón Joe về."
Tiger Claw lưu luyến không rời nhìn sàn gỗ phát cháo một chút: "Vậy... cũng được."
Còn có một câu Snake Tooth cũng không nói ra, bây giờ chuyện cứu tế lương thực trong tuyên cáo đã trở thành sự thật, vậy hai tin tức khác thì sao, chẳng lẽ sẽ đều được thực hiện?
Hắn mờ hồ cảm thấy có thể hắc phố sẽ nghênh đón một trận biến động lớn.
Trở lại hẻm bất tận, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng, chợt chấn động.
Chỉ thấy trên mặt Aoi xanh một miếng tím một miếng, bị treo ở cửa ra vào, hai tay bị trói sau lưng, dưới chân giẫm lên một cái băng ghế lung lay sắp đổ, mà thủ hạ của Kanas thì đứng ở bên cạnh nàng, cười nhìn hai người.
"À há, ăn uống no đủ trở về rồi?"