Chương 611
Trong mấy hơi, hắn liên tục nhắm chuẩn, nổ súng, cho đến khi bắn hết băng đạn, lại có hai cái cự thuẫn ngã xuống —— Danny sẽ không dùng đạn quý giá trên người võ sĩ thẩm phán, loại khôi giáp thật mỏng đó nhìn rất uy vũ nhưng mà ngay cả súng kíp cũng đỡ không nổi. Iron Axe nói, quân thần phạt của giáo hội là đối thủ cực kỳ đáng sợ, cận thân chiến đấu có thể lấy một địch mười, nhưng số lượng thưa thớt, bồi dưỡng cực kỳ phiền phức, đây mới là mục tiêu đáng giá săn giết.
Nguyên nhân khiến cho hắn không thích tay súng máy chính là do đám người tự cho là không tầm thường đó, rõ ràng dùng đạn giống như hắn, hiệu suất lại cực kỳ thấp.
Trong hai lần luyện tập bắn đạn thật, một tổ súng máy trong vòng nửa canh giờ mà đã bắn hụt mấy rương đạn, ngay cả Iron Axe cũng tỏ vẻ đau lòng, nhưng căn cứ tình huống bia ngắm bị hao tổn phán đoán, tổng cộng số đạn bắn trúng của tất cả bọn họ mới hơn trăm, trong mắt Danny, như vậy hoàn toàn là lãng phí tài nguyên.
Đương nhiên hắn cũng hiểu ý nghĩa của súng máy Mark I —— ít nhất khi đối phó kẻ địch chen chúc mà đến giống như thủy triều thì nó có thể tạo được tác dụng ngăn cản tình thế tấn công. Nhưng mà nếu bàn về thành quả đi săn thì vẫn phải dựa vào nhóm xạ thủ chuẩn bọn họ.
Một viên đạn, một kẻ địch.
Cái này cũng là nguyên tắc huấn luyện bản thân của hắn.
Danny rút băng đạn ra, thành thạo nạp đạn, đang chờ đứng dậy xạ kích, bên cạnh bỗng nhiên có tiếng thở hồng hộc. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chính là thằng nhóc Malt.
"Đáng chết, không phải ta bảo ngươi ở lại chỗ cũ sao?" Hắn trừng tên nhỏ con một chút: "Ngươi đang trái với quân lệnh!"
"Đại nhân Brian nói, không có tình huống đặc biệt thì không được rời khỏi vị trí phòng giữ của mình, ngươi cũng trái với quân lệnh!" Malt xoa xoa mồ hôi trên trán: "Là một người bảo vệ, ta nhất định phải đi theo bên cạnh ngươi!"
"..." Danny nhịn xúc động muốn đánh hắn một trận xuống, lấy một nắm đạn trong túi ra ném xuống trước mặt hắn: "Nạp đạn đi, không có chuyện gì thì đừng có ló đầu ra!"
"Tuân lệnh!" Tên nhỏ con nhếch miệng hành lễ nói.
Ngay lúc hắn lấy được chiến quả thứ năm, đội ngũ kẻ địch đột nhiên thay đổi.
Đại khái quan chỉ huy giáo hội cũng cho rằng tiếp tục như vậy hoàn toàn không xông đến chiến hào, chỉ thấy quân thần phạt thống nhất vứt bỏ cự thuẫn, vọt thẳng đến trận địa, tốc độ nhanh chóng khiến cho người ta líu lưỡi, ngay cả tuấn mã cũng không hơn được nhóm người trước mặt này bao nhiêu, khoảng cách của hai bên đang nhanh chóng rút ngắn!
Súng trường ổ quay và súng máy đồng thời vang lên.
Trong chốc lát, trước mắt Danny liên tiếp xuất hiện sương máu, bụi đất bay lên còn dày đặc hơn khi hoả pháo oanh kích, giống như có một cái bàn tay lớn vô hình chụp mạnh về phía đám võ sĩ công kích đó, trước lực lượng thế không thể đỡ này, tình thế công kích chợt chậm chạp xuống, người đứng trước không có một ai mà không tứ chi bay tứ tung, máu tươi văng khắp nơi.
Một tên quân thần phạt bị viên đạn bắn gãy cánh tay mà vẫn chạy về phía trước như bay, Danny vừa nhắm súng ngay hắn thì một con ‘rắn cát’ do mấy chục dòng bụi tạo thành xuyên qua thân thể của hắn —— đó là quỹ đạo đạn chỉ riêng súng máy mới có. Ngực mục tiêu lập tức vỡ ra như sóng nước, dòng máu màu xanh lam phún ra sau lưng, hơi nóng hầm hập xé bung xương sườn của hắn.
Mất đi cân bằng, tên quân thần phạt nhăn nhúm lại như vải rách, dựa vào quán tính chạy ra ba bốn bước nữa mới ngã xuống đất, Danny chú ý tới phần lưng của hắn đã nát nhừ.
"Đội trưởng, cẩn thận!" Malt đột nhiên hét lên.
Danny giật mình, vừa quay đầu thì nhìn thấy một tên quân thần phạt khác hiện thân từ trong bụi mù đầy trời, đang giơ đoản mâu lên nhìn hắn.
Sau đó kẻ địch khom người phóng ra.
Hắn gần như không nhìn thấy cái bóng của mâu bay ra.
Chủ quan! Quá tập trung quan sát khiến cho kẻ địch chú ý tới mình, thợ săn không nên bại lộ dưới tầm mắt của con mồi trong thời gian dài.
Còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo thì Malt đã đụng mạnh vào người hắn, hai người đồng loạt ngã xuống đáy chiến hào, đồng thời trên đỉnh đầu còn vang lên một tiếng bịch——
Danny cảm thấy sau đầu đau đớn, thân thể bị bùn đất bịt kín.
Súng trong tay văng ra xa, lỗ tai ù ù khó chịu.
Qua hồi lâu hắn mới thở ra hơi, đưa thay sờ sờ sau đầu, có cảm giác sền sệt —— hẳn là khi ngã thì đập trúng vật cứng gì, nhưng trước mắt còn có thể giữ được tỉnh táo thì vấn đề không lớn.
Trong tầm mắt mông lung, có chiến hữu chạy tới.
"Này, ngươi không sao đó chứ?"
Giọng nghe rất mơ hồ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng khoát khoát tay, tỏ vẻ mình không sao.
"Qua giúp ta một tay, ở đây có hai người bị thương!" Đối phương hô lớn.
Chỉ chốc lát sau, lại có mấy người tới nữa, mọi người đồng tâm hiệp lực mới kéo hắn và Malt từ trong đống đất sụp ra.
Lúc này Danny chú ý tới bên kia chiến hào bị đoản mâu xốc lên một cái khe hình trăng lưỡi liềm —— thanh mâu đó không có vượt qua đỉnh mà là đâm thẳng vào biên giới chiến hào, xuyên qua tầng đất mỏng, sau đó đâm vào trong vách. Bùn đất trên người hai người là do nó sụp đổ tạo nên.
Nhưng mà khi hắn đưa ánh mắt nhìn Malt thì trong lòng không khỏi xiết chặt.
Chỉ thấy trên bờ vai tên nhỏ con có một cái lỗ máu to bằng cái bát, cánh tay gần như sắp rụng xuống, chỉ chừa mấy miếng da còn nối liền với cơ thể, có thể thấy rõ ràng xương cốt màu trắng.
Không phải thanh mâu đó không có làm hắn bị thương mà là do Malt đã gánh hết.
Các đội hữu lại gia nhập vào chiến đấu, chỉ để lại một người tiến hành cấp cứu người bị trọng thương —— tất cả mọi người trong Đệ Nhất Quân đều biết, chỉ cần không phải lập tức chết đi, kiên trì đến khi chiến đấu kết thúc thì tiểu thư Nanawa có thể chữa cho bọn họ khôi phục như lúc ban đầu, bởi vậy cầm máu và băng bó là môn học bắt buộc của Đệ Nhất Quân. Người đó rất quả quyết móc dao găm ra, cắt đứt cánh tay Malt, sau đó lấy thảo dược trong bọc hành lý vẩy vào vết thương, cuối cùng lại dùng băng gạc băng bó.
Giày vò một phen, tên nhỏ con vốn đang hôn mê bị đau đến tỉnh lại, yếu ớt rên rỉ.
"Nằm, đừng nhúc nhích, ngươi không chết được." Đồng đội an ủi.
"Đội, đội trưởng Danny đâu..."
"Ta ở chỗ này!" Danny cắn chặt răng, gượng chống tứ chi mềm nhũn leo đến bên cạnh hắn: "Sao ngươi lại đỡ cho ta..."
"Ta là người bảo vệ ngươi, a... không thể vứt bỏ mặc kệ ngươi!" Malt khẽ nói: "Thế nào, ta, ta không có thất trách chứ."
Trong lòng Danny xuất hiện một cảm giác khó mà nói nên lời: "Không... Ngươi làm rất khá."
"Thật sao?" Tên nhỏ con gian nan cười cười: "Như vậy thì ta có thể nhìn thấy tiểu thư Nanawa."
"Không sai, hai người các ngươi đều có thể nhìn thấy!" Tên lính đó nhìn về phía Danny: "Ngươi có thể chăm sóc hắn chứ? Ta phải về vị trí của mình."
"Ta có thể... cám ơn ngươi." Hắn gật đầu nói.
Đợi đến đối phương rời đi, Danny chậm rãi nhặt súng lên, vẩy rớt bùn đất trên đó xuống, ráng chống đỡ đứng lên.
Hắn còn có thể chiến đấu!
Kẻ địch phải trả cái giá bằng máu cho vết thương này!
Nhưng mà trong tầm mắt không có đại quân giáo hội không ngừng tới gần, trong bụi mù tràn ngập, kẻ địch đang hốt hoảng rút lui, chỉ để lại một cái bóng lưng mơ hồ.
Trong chiến hào đã vang lên tiếng hoan hô.
—— Bọn họ thắng lợi!