Chương 615
Thánh Thành Hermes, đại giáo đường ở Tháp Thông Thiên.
Bước chân dồn dập của thị vệ phá vỡ yên tĩnh trong sảnh, tiếng giày sắt nện xuống đá cẩm thạch tạo thành tiếng vang trong trẻo mà vang dội, Tafron hơi bất mãn để bữa sáng trong tay xuống, nhìn về phía người đang hốt hoảng đi tới: "Có chuyện gì không?”
"Chủ giáo, Coldwind Ridge xảy ra chuyện!" Thị vệ kề sát lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hình như đại nhân Soule Darr bị thương nặng ở bên đó." Sau đó hắn nhanh chóng nói lại chuyện mình nghe được.
"Ngươi nói cái gì!" Tafron kinh ngạc đến không thể tin vào tai của mình: "Quân tiền trạm hao tổn hơn phân nửa, Soule còn bị trọng thương?" Chủ giáo già túm lấy thị vệ: "Bây giờ hắn ở đâu?"
"Đã đưa đến viện cứu tế."
"Những quân thần phạt đó đâu?"
"Được hạ lệnh ở tại chỗ chờ, bây giờ cũng tụ tập trong sảnh lớn giáo đường."
"Lập tức thông báo cho giáo hoàng miện hạ và đại nhân El, báo cáo việc này cho bọn họ, mặt khác tập trung nhân viên xuất chinh lần này lại, đóng cửa lớn giáo đường lại, tạm thời cấm những giáo đồ khác ra vào!" Hắn ngay cả bữa sáng cũng không đoái hoài tới: "Bây giờ ta lập tức đi viện cứu tế."
"Vâng!"
Tại sao sẽ như vậy?
Tafron chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch, đội ngũ một ngàn ba trăm người, còn có ba trăm người là võ sĩ thần phạt, theo lý thuyết thì đối phó Coldwind Ridge không có vấn đề gì. Trước khi Soule được vinh thăng chủ giáo thì cũng là chánh án thân kinh bách chiến, là một trong số bộ hạ đắc lực nhất của Mael miện hạ, cho dù gặp ma quỷ hoặc thú hoang nguyên thì cũng không thể nào tổn thất nhiều người như vậy chứ!
Tuy trong lòng chấn động như sóng gầm nhưng chủ giáo già vẫn hết sức rõ ràng, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là phong tỏa tin tức, phòng ngừa tín ngưỡng bị dao động, tiếp theo là nhanh chóng hiểu rõ Soule Darr đã gặp cái gì ở Coldwind Ridge!
Khi hắn chạy tới viện cứu tế thì El đã đến —— hiển nhiên đối phương có con đường thu hoạch tin tức khác, hai người nhìn nhau, mặt trầm như nước đi tới phòng chữa bệnh cho Soule.
Chỉ thấy một người thuần khiết đang bôi thuốc cho đại chủ giáo bị thương —— một cánh tay của hắn không cánh mà bay, vết thương đã được dùng vải bông băng bó chặt, nhìn thấy hai đại chủ giáo khác, ánh mắt mê mang của Soule bỗng nhiên sáng lên, giãy dụa muốn ngồi dậy.
"Ngươi đi xuống trước đi!" Tafron cho người thuần khiết rời đi, sau đó đỡ hắn lên: "Tổn thương thế nào?"
"Ta muốn gặp Mael miện hạ!" Soule gầm nhẹ: “Mau dẫn ta tới cơ quan Bí Khu!"
"Nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra trước đã!" El lạnh giọng nói: "Sau đó chúng ta sẽ suy tính đưa ngươi đi gặp giáo hoàng hay là ném ngươi vào trong địa lao, chờ Tòa trọng tài thẩm phán."
"Khốn kiếp, bây giờ không phải là thời điểm đấu võ mồm!" Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Coldwind Ridge là cái bẫy, súng đạn mà Roland Wimbledon có đáng sợ hơn Deflick nhiều, ta nhất định phải để cho miện hạ biết —— "
"Ta cũng không muốn bị giấu diếm mà còn phải dọn chiến trường cho ngươi, ngài Soule Darr!" El cũng nói lớn hơn: "Ngươi biết mình trở về chật vật cỡ nào hay sao? Khi đi qua cửa thành thì ai cũng thấy được quân tiền trạm tàn khuyết không đầy đủ, không gượng dậy nổi! Bên trong thánh thành đã có người tìm hiểu tin tức, nếu như không phải ta cho Tòa trọng tài bắt một nhóm người thì ngày mai, lời đồn đáng chết này sẽ bị toàn thành biết hết!" Nàng túm lấy cổ áo đại chủ giáo: "Ngươi phải biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào!"
Tafron biết El nói không sai, hơn một trăm tên quân thần phạt, gần như tương đương với tổng lượng tổn thất của giáo hội trong gần hai năm qua, mà kẻ địch chỉ là một thị trấn trong dãy núi, có thể nói là sỉ nhục của giáo hội.
Càng trí mạng hơn là một khi tin tức truyền ra thì lòng tin của các giáo đồ sẽ bị đả kích nghiêm trọng.
Từ khi điều động quân thần phạt đối kháng tà thú đến nay thì đã có lời đồn là võ sĩ này vô kiên bất tồi không thể chiến thắng. Sự thật cũng là như thế, ngay cả tà thú khổng lồ kinh khủng hung tàn cũng không phải là đối thủ của quân thần phạt, còn có kẻ địch gì có thể đánh bại bọn họ?
Ngay lúc hắn cũng định khuyên vài câu thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Hi vọng ta còn không có tới trễ!" Phù thủy trắng Angela đi vào: "Giáo hoàng miện hạ muốn gặp ngươi, cũng yêu cầu ngươi tạm thời không được lộ ra tình huống chiến đấu cụ thể, ngươi có thể tự đi được sao?"
"Đại nhân Angela, chúng ta không thể ——" El kháng nghị nói.
Angela ngắt lời nàng: "Yên tâm, giáo hoàng chỉ là lo lắng bí mật quân thần phạt sẽ bị tiết lộ, chờ đến khi hắn hỏi thăm xong việc này thì ta sẽ nói lại cho các ngươi nghe."
"Bí mật gì?"
"Tha thứ cho ta không thể trả lời!" Angela cười cười: "Bởi vì ta cũng không biết."
"Ta. . . có thể đi!" Soule giãy dụa xoay người xuống giường, vừa bước được vài bước thì ngã xuống đất.
"Không cần cậy mạnh!" Người thuần khiết vỗ tay một cái, lập tức có hai tên cấm vệ mặt áo choàng màu lam của cơ quan lập tức đi từ ngoài cửa vào, đỡ hắn lên: "Chờ đến Bí Khu, ngươi có thể ngồi lên xe lăn tự do hành động."
"Đồ điếm!" Cho đến khi Soule và Angela rời đi, El mới gắt một cái, cũng không quay đầu lại, đi khỏi phòng chữa bệnh.
Tafron mặt trầm như nước nhìn bóng lưng người thuần khiết đi xa, cả buổi không có lên tiếng.
. . .
Lên thềm đá đi vào sâu trong giáo đường dưới lòng đất, sắc mặt Soule cũng trở nên kích động, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn đi vào khu vực hạch tâm của giáo hội, ngay cả hơi thở cũng dồn dập hơn.
"Lần này quân thần phạt tổn thất nặng nề, ngươi định giải thích với đại nhân Mael như thế nào?" Ngồi lên xe lăn, Angela tự mình đẩy hắn đến cấm địa trong cơ quan.
"Lần thất bại này đúng là do ta chủ quan mà ra, bất kỳ trừng phạt gì ta cũng có thể chấp nhận." Đại chủ giáo do dự một chút: "Hơn nữa, ta. . . muốn xin bệ hạ được trở thành một võ sĩ thần phạt."
"Ngươi xác định? Yên ổn ngồi ở vị trí đại chủ giáo mà không muốn, lại muốn đi làm quân thần phạt như là con rối?"
"Bọn họ không phải con rối!" Soule không nhịn được tranh luận: “Mỗi một võ sĩ thần phạt đều là chiến sĩ dũng cảm kiên định, chính vì vậy nên mới có thể kính dâng cuộc đời của mình, vì vinh quang của giáo hội mà chiến đấu! Nhưng ta phụ lòng bọn họ, cũng khiến cho giáo hội bị tổn thất không thể lường được. Phương pháp đền bù tốt nhất chính là tự mình trở thành một trong số họ, bù đắp sai lầm của ta!"
"Thật sao?" Angela nhún nhún vai: "Nhưng ta cảm thấy giáo hoàng sẽ không đồng ý lời xin của ngươi."
"Ta sẽ cố gắng thuyết phục hắn, ta tin tưởng chắc chắn đại nhân Mael sẽ. . ."
"Không phải nguyên nhân đó!" Nàng lắc đầu nói: "Chuyển hóa quân thần phạt cần máu của phù thủy, mà mỗi một phù thủy đều không dễ kiếm, bây giờ ngươi đã mất một cánh tay, dù cho chuyển hóa thành công thì năng lực tác chiến cũng giảm nhiều. . . ngươi nói xem, sao giáo hoàng có thể vì một thứ tàn phế mà lãng phí máu của phù thủy?"
"Ngươi nói cái gì? Khoan đã. . . dừng lại!"
Angela đẩy xe lăn qua hành lang thật dài, dừng lại ở nơi cuối cùng của cơ quan.
"Có vấn đề gì không?"
"Nghi thức chuyển hóa quân thần phạt là bí mật mà giáo hoàng miện hạ mới có thể nắm giữ, làm sao ngươi lại biết nghi thức cần thứ gì?" Soule mở to hai mắt nhìn: "Chắc chắn đại nhân Mael sẽ không nói chuyện này cho ngươi biết!"
"Ngươi nói không sai, đúng là hắn sẽ không." Chờ cấm vệ mở lan can giỏ treo ra, Angela không chút hoang mang đẩy hắn vào trong đó: "Mà ta cũng không cần hắn nói cho ta biết, bởi vì. . . ta chính là giáo hoàng."
"Ngươi nói —— cái gì?" Soule không dám tin quay đầu lại, lại nhìn thấy một luồng ánh sáng u tối bắn về phía mình.