Chương 617
Trở lại trong phòng, Iphies lẳng lặng nghe Tilly kể xong chuyện từ khi Hội Răng Máu thành lập đến kết thúc, còn có mục đích thật sự của Heidy Morgan. Nghe tới đoạn Annie bị Skyflame giao cho quý tộc, nàng cảm thấy trong lòng có thứ gì bị siết chặt.
"Heidy... nàng đâu?"
"Đã nhận được trừng phạt vốn có!" Đứng sau lưng Tilly, Ashes đáp: "Mặt khác, trong quá trình bắt, Skyflame có ý đồ phản kháng, cũng đi theo Heidy."
"Thật sao... cảm ơn." Iphies nói khẽ.
Nắm đấm nàng vừa mới xiết chặt giờ không khỏi buông lỏng, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng mất mát.
Mặc dù đầu sỏ tạo thành tất cả thảy họa đã trả giá đắt nhưng nàng cũng không có nhẹ nhõm bao nhiêu, ngược lại lại vì đã mất mục tiêu tiết hận mà có chút mờ mịt. Hơn nữa, là người duy nhất không có bị trừng phạt, tội nghiệt trên người nàng càng sâu nặng hơn.
"Ta hi vọng ngươi có thể trợ giúp Đảo Trầm Thụy trở lại quỹ đạo!" Tilly dừng lại một lát, sau đó mở miệng nói: "Thành viên còn sót lại của Hội Răng Máu giống như ngươi, đều là bị Heidy lừa bịp và hãm hại, các nàng không nên bị liên lụy hoặc kỳ thị. Phù thủy chiến đấu ức hiếp phù thủy phụ trợ đúng là sai lầm, nhưng trái lại cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu."
Không có quá nhiều do dự, Iphies gật đầu nói: "Ta đồng ý giúp ngài."
Đại khái không nghĩ tới nàng lại đồng ý nhanh như vậy, Tilly cũng có chút bất ngờ: "Ngươi có thể đồng ý thì quá tốt rồi."
"Ta nên làm như thế nào?"
"Tâm sự chuyện của ngươi và Annie với thành viên khác của Hội Răng Máu là được rồi, tội ác của Heidy ta sẽ công khai với tất cả mọi người." Tilly nói: “Chờ triệt để diệt trừ giáo hội, ta sẽ phái người tiến về Wolfheart tìm kiếm những phù thủy bị quý tộc cầm tù, nếu như các nàng còn sống, Roland bệ hạ sẽ phụ trách giải cứu các nàng ra."
"Ta hiểu."
Nếu có bất kỳ phương pháp nào có thể giảm bớt phần tội nghiệt này, nàng đều sẽ hết sức đi làm.
"Ngươi... vẫn ổn chứ?" Tilly bỗng nhiên cúi người, đưa tay xoa xoa gương mặt Iphies, người sau lập tức cảm thấy mặt ấm áp.
"Không sao!" Nàng nháy nháy mắt: "Ta chỉ có chút... buồn ngủ."
Ngũ vương nữ trầm mặc nhìn nàng hồi lâu: "Đừng làm khó mình, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Cho đến khi tiếng bước chân của hai người đi xa, Iphies mới vô lực nằm ngửa ở trên giường.
Nàng cũng không khóc.
Đây chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể mà thôi, nàng nói với mình.
Không liên quan đến bi thương, cũng không phải nhu nhược.
Mà là nàng minh chứng nàng nhớ Annie.
Nước mắt chảy nhanh hơn.
Roland ngồi trước bàn sách, đọc báo cáo thống kê về việc sơ tán của bộ tham mưu, ánh nến chập chờn trước bàn khiến cho hắn choáng váng —— đã lâu không có thử đốt đèn đọc sách đêm, bây giờ dùng có chút không thích ứng. Vốn cho là mình đã kéo văn minh đến gần hiện đại, nhưng đến Trấn U Cốc, tất cả lại bị đánh về nguyên hình.
Không có tắm gội, không có xà bông thơm, không có đèn điện... nơi này cũng không có tốt hơn Biên Thùy Trấn khi mình mới tới bao nhiêu. Công nghiệp hoá chỉ mới lộ ra một góc nhọn ở Tây cảnh, muốn để ống khói và nồi hơi che kín cả nước, chuyện hắn phải làm còn rất nhiều.
Roland buông báo cáo xuống, vừa định xoa xoa hai mắt thì một đôi bàn tay mềm mại vô hình đã đặt lên trên trán của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hắn nghiêng đầu nhếch miệng, tiếp tục lật xem báo cáo.
Barov không có ở đây, tước sĩ Syrte làm công việc trợ lý văn phòng rất tốt, ít nhất ở bảng báo cáo thống kê nhân số và biên chế, hắn làm hết sức xuất sắc, tuyệt đối không thua những người đã được huấn luyện chuyên môn trong Tòa thị chính bao nhiêu.
"Trong này có bao nhiêu người chịu đến Tây cảnh?"
"Ít nhất có bảy mươi phần trăm, bệ hạ!" Tước sĩ trả lời: “Coldwind Ridge cũng không phải là một chỗ ở thích hợp, ta hỏi thăm đại nhân công tước, nếu như không phải là vì giám thị hành tung của giáo hội, nơi đó hoàn toàn sẽ không xây dựng thị trấn. Ba mươi phần trăm còn lại, đa số đều có ruộng đồng hoặc sản nghiệp của mình ở Bắc cảnh."
"Rất tốt, bây giờ ngươi có thể làm kế hoạch, cố gắng đừng cho thuyền trống về, mỗi lần đều phải chở một nhóm người, chở những người này về Tây cảnh sớm."
"Nhưng mà, bên phía công tước Calvin Kant..."
"Ta sẽ nói rõ với hắn!" Roland nhấp một ngụm trà: "Dù sao sau khi chiến tranh kết thúc, cho dù thắng thua thì đều không cần phái người đóng quân trên Coldwind Ridge nữa, ừm —— "
"Làm sao vậy, bệ hạ?" Syrte nghi ngờ nói.
"Không... không có gì!" Ngay khi hắn vừa mới nói ra cho dù là thắng thua thì Nightingale bỗng che miệng của hắn, khiến cho hắn nén lời trở về: "Tóm lại, làm theo lời ta là được."
"Tuân lệnh, bệ hạ."
Ngay lúc tước sĩ già chuẩn bị rời đi, thân vệ Sean đẩy cửa đi đến.
"Roland bệ hạ, ngoài thành bảo có một cô gái muốn gặp ngài, bị thủ vệ cản lại. Nhưng mà nàng quỳ dưới đất, nói không gặp được ngài thì tuyệt đối không rời đi."
"Bây giờ?" Hắn vô thức đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, toàn bộ thị trấn đã rơi vào trong màn đêm u tĩnh.
"Vâng, hình như nàng cố gắng đợi đến lúc này mới tới, ban ngày ta từng gặp nàng mấy lần ở khu thành bảo, hơn nữa..." Sean chần chừ một lúc: "Nàng nói mình là phu nhân Wimbledon."
Nghe được câu trả lời này, Roland suýt chút bị nước bọt sặc. Không thể nào có chuyện này! Theo hắn biết, tứ vương tử hoàn toàn không có tới Bắc địa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một tình nhân! Nhưng mà nói miệng không bằng chứng, hắn suy tính trong chốc lát rồi vẫn quyết định triệu nàng vào hỏi, một là có thể cho Nightingale không lo lắng nữa, hai là trong lòng có chút hiếu kỳ —— nếu như đối phương là quý tộc thì còn có thể nói là vì truy cầu phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, nhưng nàng chỉ là một bình dân, nói dối chính là tội lớn.
Khi cô gái đó vào thư phòng, Roland lập tức cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Dung mạo của nàng cũng không phải rất xuất chúng, nhưng đường nét gương mặt có nét rất đặc biệt, dáng người thấp bé gầy yếu khiến cho người ta cảm thấy ổn trọng và dịu dàng, nói một cách dễ hiểu thì rõ ràng có vẻ không lớn nhưng lại giống như là hiền thê lương mẫu. Vết bùn bẩn thỉu trên váy dài hoàn mỹ làm nổi bật vẻ yếu đuối và kiên cường này.
"Bệ hạ tôn kính!" Cô gái khụy gối hành lễ, nói: "Coldwind Ridge, Livia vấn an ngài."
"Ta muốn biết, phu nhân Wimbledon mà ngươi nói là chuyện gì?" Roland nói thẳng vào chủ đề: “Nghe thân vệ nói ngươi cố ý đợi đến vào đêm mới đến thành bảo? Nếu như muốn dùng danh nghĩa này đi lừa gạt thì hẳn ngươi phải biết hậu quả chứ?"
"Xin ngài tha thứ, bệ hạ, nếu như không nói như vậy thì ngài hoàn toàn sẽ không gặp ta!" Nàng cắn răng: "Ta cũng được xem như thê tử chân chính của ca ca ngài, nhưng chúng ta từng thực tình yêu nhau."
Quả nhiên chỉ là một tên lừa gạt, khoan đã... Roland chợt sững sờ, nàng nói cái gì? Ca ca của ta?
"Deflick?"
Nàng lắc đầu.
"Gaulon?"
Mặt Livia đỏ lên, quỳ gối xuống: "Ta biết trước kia Gaulon có ý đồ với vương vị, nhưng bây giờ hắn đã chết... bệ hạ, ngài có thể nể mặt hắn giúp ta một chút không? Van xin ngài!"