Chương 64
Ba ngày sau, trong vườn hoa lâu đài.
- Chị Anna. . . - Nanawa kéo tay áo của Anna.
- Gì thế? - Anna quay đầu.
- Chị có cảm thấy, chị Nightingale. . . hơi lạ một chút không vậy.
- Lạ gì? - Anna ngẩn người:
- Ý của em là trang phục của cô ấy à?
Nightingale đứng ở bên cạnh Roland, nàng không có mặc bộ áo choàng quanh năm suốt tháng không giặt mà thay bằng một bộ trang phục kỳ lạ của hoàng tử điện hạ thiết kế. Tuy rằng Anna không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng dáng người thanh mảnh của Nightingale phát huy toàn bộ ưu điểm của bộ đồ này, chân cân đối, vòng eo thon thả với mái tóc xoăn dài. Phối hợp với áo choàng và mũ đỉnh nhọn, bất kỳ ai cũng hướng mắt về phía nàng.
- Chắc không phải quần áo rồi. - Nanawa lẩm bẩm:
- Chị không cảm thấy giọng điệu của chị Nightingale với hoàng tử điện hạ, ánh mắt nhìn về phía hoàng tử điện hạ đều không giống như trước sao?
- Có à?
- . . . - Nanawa bĩu môi.
- Được rồi, chị Anna, đến lúc đó cũng đừng trách em không nhắc nhở chị đấy.
Chẳng biết tại sao, Anna lắc đầu, không để ý tới cô bé, mà là đem lực chú ý phóng tới trên người hai phù thủy mới kia.
Cô bé tên Lightning thoạt nhìn trạc tuổi Nanawa nhưng phong cách ăn mặc không giống người thường. Anna tính nhẩm, áo khoác cũ rách của cô bé chắc chắn có đến 12 chiếc túi.
Còn một vị phù thủy khác tên Wendy, nàng cũng không mặc loại áo choàng như lúc mới gặp Nightingale mà chỉ mặc trang phục nữ bình thường. Nhưng có một thứ khiến Anna đặc biệt để ý, đó chính là ngực của đối phương thực sự… quá hoành tráng.
- Mọi người đã đồng ý ký hợp đồng, chúng ta đây sẽ tiến hành huấn luyện lần đầu tiên.
Roland đã có kinh nghiệm huấn luyện hai phù thủy trước kia nên bây giờ khá thành thạo, hắn ra lệnh:
- Lightning, ngươi tới trước.
- Oh! - Lightning giơ tay lên, đi ra khỏi lều.
Bên ngoài tuyết đang rơi, không gió, cô bé ung dung lướt tới giữa không trung, đợi mệnh lệnh kế tiếp của Roland.
- Thử tốc độ bay nhanh nhất của ngươi đi! - Roland ngẩng đầu lên cao giọng nói.
- Hì hì, xem tôi nhé.
Cô bé ra dấu cái ngón tay cái, làm ra tư thế vào chỗ xuất phát, tiếp đó bay vòng quanh lâu đài.
Roland tính tốc độ trực quan, khoảng 60 đến 80 km/h, đây là dựa trên kinh nghiệm bản thân chạy trên đường cao tốc về quê để cho ra kết luận. Với tốc độ bay này mà nói, thật ra chẳng gọi là nhanh, nó chỉ ngang tầm với những con chim bồ câu bình thường. Nhưng nghe nói cô bé đã cùng mang Nightingale và Wendy bay trở về đây thì quá ấn tượng rồi.
Khái niệm của việc có thể mang 100 kg trọng lượng khi cất cánh là gì? Roland tưởng tượng một động cơ piston đang mang 100 kg bom trên không.
Tuy nhiên, thí nghiệm sau đó đã phá vỡ tưởng tượng tốt đẹp của hắn.
Khi tải trọng vượt quá 50 kg (khoảng 110 pounds), độ cao của Lighting giảm mạnh xuống.Từ trăm mét trước đó đột nhiên chỉ còn khoảng mười mét, sau khi thay thế với tải trọng gần 100 kg, cô bé chỉ có thể bay là là mặt đất với độ cao 2 mét.
Nói cách khác, nếu như muốn để Lightning hóa thân máy bay ném bom, cho dù là mấy kg thuốc nổ thì cô bé cũng vì vấn đề độ cao mà lọt vào tầm bắn của cung nỏ đối phương mà thôi.
Nhưng mà Roland rất nhanh nghĩ tới công dụng mới của cô bé - cho dù đó là một thám tử hay bắn phá pháo kích, cô bé là một ứng cử viên tuyệt vời. Kế hoạch bao vây đã khiến bản thân lo lắng trước đây dường như đã chạm vào một tia sáng.
Khi hoàng tử kiểm tra năng lực Lightning, Wendy lại ở một bên lẳng lặng đánh giá hắn.
Sau khi rời khỏi tu viện, suốt 15 năm phiêu bạt, nàng đã gặp vô số dạng người từ bình dân, nông dân, nghệ nhân, binh sĩ, quý tộc. Bọn họ đều cùng một bộ khuôn mẫu in ra vậy, lúc không biết mình là phù thủy thì đầy khát vọng và ra sức bày tỏ tình cảm, chỉ khi nào biết rõ thân phận phù thủy của mình, lòng khát vọng và ái mộ trong nháy mắt biến thành sợ hãi và căm hận, thậm chí còn có những kẻ có loại ham muốn xấu xa đến mức khiến Wendy gần như muốn nôn mửa vậy.
Nàng vốn cho rằng cả đời này của mình chỉ có thể làm bạn với phù thủy, không bao giờ cũng có thể gần gũi bất kỳ người đàn ông nào. Đây cũng là nguyên nhân nàng suy nghĩ từ chối Nightingale. . . Cũng không phải là xuất phát từ không tin tưởng vào đồng đội mà chính là sự sợ hãi.
Nhưng Roland Wimbledon thay đổi cái nhìn của nàng.
Cách hắn nhìn vào mắt mình thực sự quá bình thường - tựa như hắn từng mắt thấy qua vô số lần vậy, lần đầu tiên ở trong phòng Nightingale nhìn thấy Roland lúc ấy, nàng còn tưởng rằng là đối phương ẩn dấu được vô cùng tốt, cộng thêm nguyên do Nightingale ở một bên. Nhưng mấy ngày kế tiếp, thần sắc của hắn vẫn như cũ.
Chẳng lẽ là bởi vì quan điểm hoàng tử điện hạ còn cao hơn bọn quý tộc kia nhiều sao?
Còn có cái hợp đồng kia nữa, Wendy vốn tưởng rằng chẳng qua là hình thức mà thôi. Nhưng lúc nàng bày ra xem lúc ấy, lại phát hiện bên trong đầy những điều khoản chi chít, không chỉ có quy định trách nhiệm, còn viết rõ quyền lợi bản thân được hưởng.
Điều này thật đáng kinh ngạc! Nhét phù thủy vào dưới trướng, không cướp đoạt tự do đã hào phóng vô cùng, lại còn ghi cả quyền lợi vào hợp đồng sao?
Ví dụ, trong Điều 2.1 (Khi Wendy lần đầu tiên nhìn thấy văn bản đó), mình có thể nghỉ phép có lương, được giải thích bằng ý nghĩa sau, có nghĩa là nàng có thể lấy tiền và không làm việc. Tiếp theo, phù thủy nên hoàn thành dự án thử nghiệm do chủ nhân sắp xếp, nhưng khi một số phù thủy tham gia dự án thấy quá khó khăn hay khó chịu, họ có thể đề xuất thay đổi hoặc từ chối làm. Tiếp theo, chủ nhân cung cấp và bảo vệ sự an toàn, chỗ ở, thức ăn và tiền lương của phù thủy, khi tình trạng không được đáp ứng, phù thủy có thể đơn phương kết thúc hợp đồng.
Những thuật ngữ này có phần khó hiểu, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, phù thủy ký hợp đồng không phải là thuộc về cá nhân hoàng tử, nàng cũng có quyền lợi ngang bằng với trách nhiệm. Trong hợp đồng này, nàng cảm thấy sự chân thành của bên kia - nếu nó chỉ là hình thức, không cần phải liệt kê các quy định chi tiết như vậy.
Nghĩ vậy trẻ, Wendy không tự chủ được nhìn phía Nightingale, nàng hết sức rõ ràng những gì đối phương từng trải, cũng hiểu đứa em của mình chán ghét quý tộc từ tận đáy lòng. Mà lúc này, Nightingale đang cùng Roland nói chuyện với nhau, giọng nói cùng trong thần thái đã có thêm phần tình cảm - điểm ấy biến hóa sợ rằng chính em ấy cũng không biết.
Khi một thân một mình rời khỏi doanh trại đến thị trấn Bentham, chỉ có hai tháng, chỉ hai tháng ở chung mà thôi, Nightingale lại hoàn toàn tín nhiệm người đàn ông này.
Từ khi nàng tình nguyện cắt đứt quan hệ với hiệp hội, cũng phải trở lại thị trấn Bentham, xem ra trong lòng nàng, chỉ sợ điện hạ Roland Wimbledon còn có thể tạo ra ngôi nhà hy vọng cho phù thủy thực sự hơn cả hiệp hội. Cách làm của người dẫn đường cũng khiến người ta phải đau lòng, người sáng lập hiệp hội đã quên rằng, bất kỳ chị em nào sống sót đến giờ này cũng không dễ dàng.
Wendy biết, mình đã không thể nào trở về. Nếu như vận mệnh đã mang đến nơi này, vì sao không tin tưởng một lần vào sự lựa chọn Nightingale? Tựa như vô số lần trước từng tin tưởng cô bé ấy vậy.
- Wendy?
- A. . . - Wendy phục hồi tinh thần lại, phát hiện Lightning đã hoàn tất kiểm tra năng lực, tất cả mọi người đang nhìn mình chăm chú.
Nàng mỉm cười áy náy và bước ra ngoài căn nhà.
Nếu đã đưa ra quyết định, cũng không thể thua đám đàn em của mình, đúng không?
Nhưng vào lúc này, phía tây lần thứ hai truyền đến kèn lệnh inh ỏi, thanh âm vang vọng khắp dãy núi, phá vỡ sự yên lặng của thị trấn.