Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch)

Chương 22 Cựu, Tân tranh phong(3)

Những bạn học đến từ Tân Tinh đều có chút khẩn trương, bọn hiểu rõ đây chính là Tân thuật, chạm tới sức mạnh siêu nhiên, một khi bộc phát không thể coi thường.

"Vương Huyên, nếu cảm giác không đúng thì phải lập tức lên tiếng." Có người nhắc nhở, cảm thấy lo lắng cho Vương Huyên.

Vương Huyên dừng bước, không trực tiếp tấn công, tự nhiên cảm ứng được sức mạnh không tầm thường, lẳng lặng quan sát.

Chu Vân chủ động lao đến, tầng sương màu lam mỏng bốc hơi xung quanh giống như là muốn quang hóa, hắn toàn lực ứng phó ra tay với Vương Huyên.

"Không đúng!"

Vương Huyên lùi lại, đối phương công kích như vũ bảo với mục đích để che mắt, lực sát thương chân chính nằm trong tầng sương lam đang dần quang hóa kia, ánh sáng xanh lam mỏng manh nở rộ lại có thể khiến không gian vặn vẹo sao?

Vương Huyên thầm kinh hãi.

Nhưng rất nhanh hắn hiểu ra, không có khả năng không gian vặn vẹo, Chu Vân không có loại sức mạnh kia, đó chỉ là cảm giác của hắn.

Vương Huyên vận chuyển công pháp được truyền thừa của phương sĩ Tiên Tần, tinh thần của hắn nhanh chóng mạnh mẽ nhìn thấu sương mù khiến hắn vô cùng kinh hãi, Siêu thuật của đối phương cũng chính là ánh sáng lam kia, có thể ảnh hưởng đến tinh thần của con người.

Vừa rồi nếu sơ sẩy một chút hắn đã thất bại rồi.

Vương Huyên vung tay phải với lực đạo mạnh đến kinh người, nếu người bình thường bị đánh trúng nhất định sẽ bay ra ngoài, xương cốt gãy nát.

Lần này Chu Vân không lui tránh, cũng vung tay phải đang phát ánh sáng lam đấm mạnh vào một quyền của Vương Huyên, hai bàn tay đụng vào nhau, lập tức hai người đều phát ra tiếng kêu thảm.

Chu Vân bị một lực cực lớn va chạm, cảm giác nắm đấm như sắp gãy mất, móng tay bị bong ra, có máu chảy xuống, điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi, vận dụng Siêu thuật đối phương cũng có thể thương tổn được hắn?

Cũng may hắn thi triển Siêu thuật, nếu không xương ngón tay sẽ xuất hiện vết nứt.

Tay phải Vương Huyên sau khi va chạm cùng nắm đấm của Chu Vân cũng cảm giác được sự khác thường, nhanh chóng lui ra sau nhưng có một cỗ sức mạnh thần bí ăn mòn tiến trong cơ thể hắn, chính là ánh sáng xanh lam mỏng manh kia.

Trong chốc lát, Vương Huyên cảm giác cánh tay tê dại, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều có chút không thoải mái, hắn nhanh chóng lui lại.

"Này, cậu đã biết sự lợi hại của Siêu thuật chưa? Nó vượt xa tưởng tượng của cậu đấy, Cựu thuật thật sự đã lỗi thời rồi!"

Chu Vân nói xong cũng không dừng bước mà nhanh chóng di chuyển, giống như gió lốc thổi qua, thân thể lóe lên ánh sáng lam nhàn nhạt.

Hắn không cho Vương Huyên cơ hội thở dốc, muốn nhanh chóng giải quyết trận chiến.

"Đó là vật gì? Vương à, nếu cậu không kiên trì nổi thì phải nhanh chóng lên tiếng đó." Tần Thành vội la lớn, hắn đưa mắt nhìn trái phải, chỉ có bàn có thể làm vũ khí, vội cầm lên chuẩn bị xông tới bất cứ lúc nào.

"Đó chính là Tân thuật, vừa chạm đến sức mạnh siêu nhiên!"

Chu Khôn thầm thì nói rõ tình huống với hắn.

"Ở phương Tây loại sức mạnh này gọi là nhân tố thần thánh còn bên chúng ta gọi là nguyên tố siêu nhiên."

Ở giữa sân, Vương Huyên đang ở trong tình thế nguy cấp, lần đầu đối kháng với sức mạnh siêu nhiên mà hắn còn chưa hiểu rõ, không chỉ có tinh thần bị quấy nhiễu mà ngay cả thân cũng bị ăn mòn.

Ầm!

Đột nhiên, trong thân thể của hắn như phát ra tiếng sấm, hắn vận chuyển căn pháp của phương sĩ, ngũ tạng rung động, thi triển ra một loại thể thuật đặc thù.

"Ngũ Tạng Lôi Âm Thuật!" Có người kinh hô.

Dù sao, bọn họ cũng đều là học sinh Cựu thuật thí nghiệm, người trong nghề cả, ngay lập tức phát hiện thủ đoạn mà Vương Huyên sử dụng là gì.

Loại thể thuật này quá khó thực hiện, bình thường rất khó để luyện thành, ít nhất mấy người bọn họ đều không thành công, không ngờ Vương Huyên có thể phát huy được.

Rất nhanh, ngũ tạng của Vương Huyên phát ra tần suất rung động đặc thù, quá trình trao đổi chất trong cơ thể tăng lên rất nhiều, lỗ chân lông ngoài da phóng xuất ra những sợi ánh sáng màu lam.

Hai mắt Triệu Thanh Hạm lóe sáng, nói với người máy: "Mau lên, ghi lại, cậu ấy có thể phá giải Siêu thuật bằng cách này, mặc dù Chu Vân đã sử dụng đến sức mạnh siêu nhiên nhưng lần đầu tiên xuất thủ đã bị Cựu thuật hóa giải, quá tuyệt vời!"

Thân thể Vương Huyên khôi phục lại bình thường, trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, Lôi Âm từ thân thể phát ra không dứt, hai tay hắn đánh về phía trước như sấm sét bổ tới.

Ầm ầm ầm!

Trong va chạm kịch liệt, ánh sáng lam mỏng manh bao phủ bên ngoài cơ thể Chu Vân bị Vương Huyên mạnh mẽ đánh tan, cả người bay ngược ra ngoài, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

Chu Vân luyện thành công Siêu thuật lại bị thất bại.

Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, Vương Huyên dùng Cựu thuật mạnh mẽ chiến thắng Chu Vân.

Vương Huyên đi tới, muốn bước đến gần quan sát ánh sáng lam đang từ trên người Chu Vân đang dần tiêu tán.

Ầm!

Chu Vân không kìm chế được, nhanh chóng đứng dậy ra tay với hắn lần nữa.

Vương Huyên nhanh chóng bắt được cánh tay của Chu Vân, Lôi Âm trong cơ thể chấn động đánh tan ánh sáng lam, đồng thời vung một quyền vào bụng của hắn ta, lập tức khiến Chu Vân thống khổ ngồi xổm xuống, người cong như con tôm luộc.

"Anh đã bại mà còn dám ra tay với tôi à?" Vương Huyên lại vỗ vào sống lưng khiến thân thể Chu Vân cực kỳ đau nhức, cứng đờ không thể động đậy.

Mồ hôi trên người Vương Huyên ướt đẫm, vừa rồi vận chuyển căn pháp phương sĩ khiến quá trình trao đổi chất tăng nhanh, bài xuất rất nhiều mồ hôi.

Năng lượng tiêu hao quá lớn, Vương Huyên vô cùng mệt mỏi, hắn trực tiếp ngồi trên người Chu Vân, cảnh cáo hắn ta không được lộn xộn nữa nếu không sẽ cho no đòn.

"Nói đi, anh có lai lịch thế nào?" Vương Huyên hỏi Chu Vân.

Đúng lúc này, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đáp xuống, một người đàn ông trung niên đi ra, theo sau hắn là một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, cô ấy rất trầm mặt, không vui cúi đầu đi ra.

"Hả?" Người đàn ông trung niên nhìn thấy Chu Vân bị Vương Huyên ngồi lên người, sắc mặt lập tức thay đổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất