Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch)

Chương 27: Thám hiểm

Thẻ tre đã được sử dụng ở thời Tiên Tần, dài ngắn khác nhau, từ mười mấy centimet đến đến nửa mét trở lên đều có, trên đó dùng đao khắc chữ.

Dưới ánh đèn ấm áp, thẻ tre vàng óng trong tay Vương Huyên hiện rõ.

Nó dài tám centimet, rộng ba centimet, dày hai centimet, chiều dài hơi ngắn.

Nó khá nặng, vào nước chắc chắn chìm.

Khắc trên thẻ tre vàng óng kia không phải chữ mà là mấy bức tranh, một đầu người thân rắn thể hiện tư thái khác biệt.

Đầu người này có mái tóc xõa dài, không nhìn ra được là nam hay nữ, thân rắn có tư thế cuộn lại, cũng có chạm khắc hình nó lăn lộn trên mặt đất, còn có một hình vẽ đuôi rắn chạm đất, lợi kiếm đứng thẳng chỉ lên trời.

Trên thẻ trúc không có chữ, chỉ có mấy tấm hình chạm khắc, không nhìn ra có quan hệ gì với Cựu thuật hay không, nhưng ít nhất Vương Huyên không phát hiện giá trị của nó.

"Nó ở trong tay tôi nhiều năm như vậy nhưng lại không nhìn thấu, không thể ngộ ra, chỉ xem như ngọc mà thưởng thức." Người đàn ông trung niên mang mặt nạ màu xanh lên tiếng nói.

Hắn có mái tóc ngắn, rất dày, yên tĩnh ngồi nơi đó.

"Tôi có được quá ít, một đống thẻ tre vàng óng đều rơi vào tay những người giàu có ở Tân Tinh, năm đó tôi chỉ đoạt được hai khối." Hắn bình thản nói.

Vương Huyên tin tưởng người này là một cao thủ, thành tựu của anh ta trên con đường Cựu thuật khá lớn.

Ông ta dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, tranh giành với những người do mấy người giàu có cử đến, lấy được hai khối cũng không dễ dàng gì.

Ở Tân Tinh, loại thẻ tre này được xem là vật quý hiếm, các tổ chức lớn có được đã bí mật nghiên cứu, người ngoài không thể nhìn thấy được.

"Mấy người bên Tân Tinh đã phân tích được gì sao?" Vương Huyên hỏi.

"Không rõ lắm." Người đàn ông trung niên trả lời ngắn gọn, không muốn tiếp tục nói đến đề tài này.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Hai năm trước, Vương Huyên đã gặp ông ta, cũng vào lúc đó lần đầu tiên hắn biết được trong thành phố yên tĩnh này có một nơi u ám như vậy.

Dưới tầng hầm thứ chín của tòa nhà, cứ tối thứ sáu hàng tuần đền có cuộc đấu đối kháng Cựu thuật, những tuyển thủ thực chiến với nhau trong lồng sắt, đánh nhau máu me vô cùng, kẻ bại gãy tay gãy chân là chuyện bình thường.

Mà khán đài bên ngoài lồng sắt người ngồi chật kín, đều mang mặt nạ, nam nữ đều có, vừa xem trận đối kháng kịch liệt vừa gào thét cổ vũ, hưng phấn hỗn loạn giao hòa với nhau.

Vương Huyên đã từng dứt khoát cự tuyệt người đàn ông trung niên này, nói cho đối phương biết, hắn tuyệt không đi vào khu vực màu xám, hắn thích nghiên cứu Cựu thuật nhưng lại không thích "Mãi nghệ đẫm máu" cho người ta nhìn.

Lúc đó người đàn ông trung niên ấy chỉ cười, nói với hắn chỉ dẫn hắn đi xem một mặt khác của thành phố, thế giới chân thật không phải như những gì hắn nhìn thấy.

Mà thực chiến trong lồng sắt đẫm máu kia như không có quan hệ gì đến bọn họ, bọn họ chỉ ngẫu nhiên lựa chọn những hạt giống có tiềm lực.

Về phần mình, bọn họ giống như những nhà thám hiểm.

Những nơi bọn họ trải qua có đối kháng mạo hiểm, kích thích, thần bí, thậm chí còn khủng bố hơn những cuộc chiến trong lồng sắt kia, bởi vì bọn họ đã tiến vào trong Tinh Không, nơi không bị giới hạn ở Cựu Thổ.

Người đàn ông trung niên nói với hắn, xét về tiền đồ hay thực lực của các nhà thám hiểm đều vô cùng chói lọi, hơn xa đám người, những tổ chức du tẩu trong khu vực màu xám.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ có trò chuyện với nhau mấy lần nhưng Vương Huyên vẫn cự tuyệt ông ta.

Người đàn ông trung niên đã đưa danh thiếp vàng cho hắn, nói rằng nếu sau khi hắn tốt nghiệp mà thay đổi ý thì đến nơi này tìm ông ta.

Đồng thời vào lúc đó, cũng chính là hai năm trước, ông ta đã đoán được lớp thực nghiệm Cựu thuật sẽ giải tán, dự án đầu tư này sẽ gặp trở ngại.

"Vì sao lại tìm đến tôi?" Năm đó Vương Huyên từng nghiêm túc hỏi qua hắn.

Người đàn ông trung niên nói rằng, đầu tiên lớp thực nghiệm Cựu thuật đã thu hút sự chú ý của ông ta, sau đó, ông ấy bắt đầu quan sát tất cả mọi người trong lớp này, cuối cùng chỉ nhìn trúng hai người trong đó.

Những người khác trong lớp tâm chí không đủ kiên định, luôn hoài nghi Cựu thuật cho dù có theo nữa thì thành tựu cũng có hạn.

Trên thực tế, sau khi Vương Huyên bước lên con đường Cựu thuật này, hắn không cảm thấy bị cản trở, chỉ trong thời gian mấy năm đã thải khí, nội dưỡng bản thân thành công.

Người đàn ông trung niên cho rằng, Vương Huyên rất có tiềm chất, nếu tiếp tục bước đi trên con đường Cựu thuật này chắc chắn sẽ có thành tựu nổi bật.

Tổ chức này khá tự do rời rạc nhưng thực lực thì không thể nghi ngờ, đồng thời nó cũng vô cùng thần bí, xúc tu đã sớm tiến vào trong tinh không, có thể chống đỡ Tân Tinh.

"Chính thức giới thiệu với cậu, tôi tên là Thanh Mộc." Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.

"Như vậy tôi đã được gia nhập rồi sao?" Vương Huyên hỏi.

Thanh Mộc nói: "Còn chưa đâu, cậu được xem là người có tiềm lực nhất trong số những người tôi chọn mấy năm này nhưng cũng không phải là duy nhất."

"Phải vượt qua khảo nghiệm sao?"

"Đúng vậy, đây là quy củ, mặc dù tôi xem trọng câu nhưng không thể thay đổi."

Người trung niên tên Thanh Mộc nói với hắn, trong hai ngày nữa sẽ có một cuộc thám hiểm, có thể khảo hạch được, hỏi hắn có muốn tham gia không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất