Thần Cấp Đại Điếm Trưởng

Chương 147: Không thể trêu vào, không thể trêu vào

Chương 147: Không thể trêu vào, không thể trêu vào

Sau đó, Ứng Vô Cực dựa theo lời Lạc Xuyên nói, tiến vào khiêu chiến Bản Sao trong chế độ khiêu chiến.
Lúc nhìn thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bản sao giống hệt với hắn ta, trong lòng Ứng Vô Cực nhất thời dâng lên sự hiếu chiến mãnh liệt.
Cuộc chiến, bắt đầu từ lúc ấy!
Không có gì bất ngờ, trận chiến đầu tiên, Ứng Vô Cực bị thua.
Bởi vì hắn ta chưa thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh mới tăng lên.
Trong mắt Ứng Vô Cực không hề có chút chán chường nào, trong nháy mắt đã bắt đầu trận chiến tiếp theo.
Người cuồng chiến đấu chính là như thế.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Giữa sân thi đấu, đất trời nứt toác, vô số nham thạch nóng chảy rải rác trên mặt đất như nói ra trình độ khốc liệt của trận chiến.
"Ha ha ha, chết đi cho ta!"
Tiếng cười ha hả vang lên, một ngọn núi lửa cao ước chừng trăm trượng bị Hạ Nguyên nâng lên, ném về phía bản sao cách đó không xa!
Trời đất dường như cũng run rẩy dưới công kích điên cuồng.
Trên mặt Hạ Nguyên là nụ cười phóng đãng, hắn ta đã lâu rồi chưa đánh đến thoải mái như thế này!
Lúc này, núi lửa đã bay đến vùng trời trên đầu bản sao!
Trên người bản sao phủ đầy vết thương dữ tợn, đã sắp mất đi khả năng hành động!
Hạ Nguyên liều chết nhìn chằm chằm, hắn ta không muốn bỏ qua khoảnh khắc khiến người ta kích động này.
"Thời gian chơi ngày hôm nay đã đạt giới hạn cao nhất! Trò chơi cưỡng chế kết thúc!"
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thông báo như vậy.
Một giây tiếp theo, trước mắt Hạ Nguyên tối sầm, quay về không gian bắt đầu.
Hạ Nguyên không khỏi sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Sao bỗng nhiên lại rời khỏi rồi đến đây?
Lúc này, hắn ta chợt nhớ đến lời Yêu Tử Yên đã nói lúc trước.
"Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể chơi ba giờ."
Hạ Nguyên hít sâu một hơi, bây giờ hắn ta cảm giác cái quy định này chính là đến chọc tức hắn ta.
Chẳng lẽ hắn ta đường đường là cao thủ Vấn Đạo mà ngay cả mấy chục linh tinh cũng không lấy ra được sao?
Hạ Nguyên giận đùng đùng tháo mũ giáp xuống, chuẩn bị hỏi ông chủ một chút về ý nghĩa tồn tại của cái quy tắc này.
Thời gian của những học viên của Lăng Vân học phủ đến cùng với Hạ Nguyên cũng đã hết, bọn họ đều tháo mũ giáp xuống.
"Hạ tiền bối, ngài đây là chuẩn bị làm gì vậy?" Thấy sắc mặt đầy tức giận của Hạ Nguyên, Cố Vân Hi có chút tò mò.
Mấy người còn lại đều nhìn hắn ta.
Hạ Nguyên bỗng nhiên kịp phản ứng, chính mình vừa nãy rốt cuộc là muốn làm chuyện ngu xuẩn gì.
Ngay cả tên Ứng Vô Cực này cũng ngoan ngoan tuân thủ quy định trong cửa hàng, thực lực của mình bây giờ lại không mạnh như hắn ta.
Hơn nữa ông chủ thần bí, nhân viên phục vụ là hoàng tộc yêu thú, hình như mình không thể trêu vào được.
Sắc mặt của Hạ Nguyên nháy mắt đã thay đổi một trăm tám mươi độ, một nụ cười sáng lạn xuất hiện.
Điều khiến người ta rất khó hiểu chính là hắn ta làm sao có thể lộ ra vẻ mặt phong phú như thế trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Ta thấy thanh cay và Coca Cola trong cửa hàng cũng không tệ, chuẩn bị mua mỗi loại một thứ mang về." Hạ Nguyên cười ha hả.
Cố Vân Hi "À" một tiếng, không suy nghĩ nhiều.
"Hả? Tu vi của ta?"
Hạ Nguyên bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, hơi nhíu mày lại.
"Chiến đấu trong thế giới giả tưởng cũng sẽ tăng tu vi của bản thân tương ứng, ba giờ không khác mấy với tiến độ tu luyện một ngày." Giọng nói của Yêu Tử Yên vang lên bên cạnh.
Hạ Nguyên hít một hơi lạnh.
Lại còn có chuyện thế này nữa?
Chơi trò chơi mà còn có thể tăng cường thực lực?
Khởi Nguyên Thương Thành, chẳng lẽ thật sự có liên quan với khởi nguyên?
Trong lòng Hạ Nguyên lập tức xuất hiện một suy đoán táo bạo…
Sau khi chào tạm biệt Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên, Ứng Vô Cực dẫn học viên quay trở về Túy Nguyệt Hiên.
Hạ Nguyên mua thanh cay và Coca Cola, trả linh tinh xong thì chuẩn bị rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Lúc này, hắn ta chợt nghĩ đến chuyện gì, dừng bước lại.
"Yêu cô nương, mạo muội hỏi một câu, thực lực của ngươi có phải đã vượt qua cảnh giới Vấn Đạo hay không?"
Yêu Tử Yên không nghĩ nhiều, bình thản gật đầu.
Hạ Nguyên hít một hơi lạnh.
Tuy rằng đã sớm suy đoán, nhưng bây giờ có được đáp án chính xác, hắn ta vẫn không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ tột cùng.
Cấp bậc Tôn Giả đúng là có tồn tại, cho dù là ở học viện Huyền Nguyệt của bọn họ cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão!
Nhưng bây giờ lại đành phải làm nhân viên phục vụ trong một cửa hàng nho nhỏ như vầy.
Hơn nữa, hình như nàng cũng sống ở trong đó…
Nói thật, điều này khiến Hạ Nguyên cảm thấy không biết nên nói gì.
Còn đâu danh dự của cường giả nữa?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất