Chương 206: Quy định thu phí của chế độ giải trí
Đệ Ngũ Vô Ảnh là một thiên tài kiếm đạo, điều này không có gì để nghi ngờ.
Tương tự, việc theo đuổi thực lực của y cũng có chút thuần túy.
Tuy nhiên ứng với câu nói kia, ông trời mở ra cho ngươi một cánh cửa, nhất định sẽ đóng lại một cánh cửa khác của ngươi.
Ừm, không có gì sai cả.
Sự lý giải của Đệ Ngũ Vô Ảnh đối với một số chuyện còn kém hơn một chút so với người thường.
Đệ Ngũ Vô Ảnh hơi nhíu mày, y không hiểu được tại sao Vệ Diệc lại nói như vậy.
"Nếu Tháp Thí Luyện có thể tăng tu vi lên, vì sao lại không thể đạt được kỹ năng?" Nhìn ra nghi ngờ của Đệ Ngũ Vô Ảnh, Vệ Diệc hỏi ngược lại.
Ánh mắt của Đệ Ngũ Vô Ảnh lộ vẻ giật mình.
Y rốt cuộc hiểu được ý tứ của Vệ Diệc.
"Thì ra là thế, đa tạ Vệ Diệc huynh đã giải thích nghi hoặc." Đệ Ngũ Vô Ảnh hít sâu một hơi, trịnh trọng nói, sau đó trên khuôn mặt xuất hiện vẻ tò mò: "Không biết Vệ Diệc huynh rốt cuộc đạt được võ kỹ gì?"
Vệ Diệc cười cười.
Hắn ta vươn tay phải ra, ở trên ngón trỏ của hắn, có một ngọn lửa băng màu lam.
Ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, nhưng liên tục thay đổi thành các loại hình dạng.
Thực vật, yêu thú, nhân loại…
Trên gương mặt của Liễu Như Ngọc xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Năng lực khống hỏa thành thạo như thế, hay là…
Trên khuôn mặt của Vệ Diệc xuất hiện một nụ cười tươi, xem ra có vẻ rất vừa lòng với những gì nhận được: "Đúng vậy, đây là Hỏa Linh Quyết mà ta vừa mới đạt được. Có kỹ năng này, năng lực khống chế hỏa diễm của ta tăng lên rất nhiều, xác xuất thành công khi luyện chế đan dược ít nhất có thể tăng lên vài phần trăm!"
"Vậy xin chúc mừng Vệ Diệc huynh trước."
Liễu Như Ngọc kết thúc chủ đề này một cách quyết đoán.
Vốn còn tưởng rằng tinh thần lực của bản thân mình tăng lên cũng khá tốt rồi, nhưng mà so với Vệ Diệc này thì còn kém xa!
Thật tức giận!
Sau khi ba người lại nói chuyện với nhau một lúc, rồi chào tạm biệt Lạc Xuyên, rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Lạc Xuyên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy bóng dáng ba người rời đi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thản nhiên.
Danh tiếng của Khởi Nguyên Thương Thành có được truyền bá ra ngoài hay không, điều đó cần sự cố gắng của ba người này mới được!
Lúc này, Lạc Xuyên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Hắn lại phát hiện ra một BUG có thể tồn tại trong hệ thống!
Chưa biết chừng có thể lừa gạt được một đợt phần thưởng nữa!
Lạc Xuyên hắng giọng nói: "Khụ khụ, hệ thống, những võ kỹ, kỹ năng và các thứ khác nhận được ở trong chế độ giải trí, có thể truyền thụ cho người khác hay không?"
Hệ thống đang lặn xuống nước nhanh chóng trả lời: "Ký chủ yên tâm, tất cả vật phẩm mà người chơi đạt được ở trong chế độ giải trí đều không thể truyền thụ cho người khác ở ngoài trò chơi."
"Ồ." Trong lòng của Lạc Xuyên có chút thất vọng: "Hệ thống, ngươi làm việc thật đúng là cẩn thận. Cấp bậc trong chế độ giải trí có quan hệ gì với cấp bậc ở thế giới hiện thực hay không?"
Hệ thống: "Cấp bậc trong chế độ giải trí, không thể vượt qua tu vi ở thế giới hiện thực."
Lạc Xuyên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hệ thống suy xét khá là chu đáo.
"Đúng rồi, hệ thống." Lạc Xuyên bỗng nhiên nhớ tới một việc nữa: "Chế độ sàn đấu và chế độ khiêu chiến của Tháp Thí Luyện đều có tính phí, còn chế độ giải trí tính phí như thế nào?"
"Khi nhân vật tử vong, dưới cấp ba mươi sống lại cần thu một trăm linh tinh. Từ cấp ba mươi tới cấp sáu mươi một ngàn linh tinh.
Khi nhân vật bị thương, dựa vào sức mạnh của hệ thống để khôi phục, dựa vào mức độ nghiêm trọng và mức độ vết thương, sẽ thu số lượng linh tinh tương ứng.
Người chơi đạt tới cấp hai mươi, sẽ mở ra hệ thống thương thành, bán các loại linh dược, đan dược, vật phẩm đặc thù…"
Lạc Xuyên cảm thấy sửng sốt khi nghe xong.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái với hệ thống: "Hệ thống, ngươi thật giỏi!"
Thật tốt, đều xuy xét tới tất cả các khía cạnh rồi.
Hiện tại Lạc Xuyên có chút lo lắng, mai sau có phải khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành mỗi ngày đều phải lo lắng về việc ví tiền của mình có đầy hay không.
Hệ thống: "Đa tạ ký chủ khích lệ."
Vừa dứt lời, lại tiến vào trạng thái lặn xuống nước.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, nhìn thấy nửa mặt trời màu đỏ phía chân trời, Lạc Xuyên ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế dựa.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Trời đã nhá nhem tối.
Thời gian trôi qua thật là nhanh!