Chương 227: Từ không thành có
Hơi nước mịt mù nhẹ nhàng bốc lên, cảm giác không bình thường trong lòng Tam trưởng lão càng lúc càng tăng.
Lúc này, ông ta đã có một suy đoán táo bạo.
Thế nhưng vẫn không dám khẳng định.
Cuối cùng, đến lượt Tam trưởng lão.
Ông ta học dáng vẻ của người khác, mở chốt của máy đun nước.
Róc rách!
Dòng nước bốc lên hơi nóng chảy ra, nét mặt của Tam trưởng lão không khỏi co rút.
"Nước suối Sinh Linh!"
Ông ta nhịn không được mà lớn tiếng kêu lên.
"Bây giờ ngươi mới biết được? Đồ đệ của ngươi không nói với ngươi sao?" Liễu Như Mị nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của Tam trưởng lão, có chút buồn cười hỏi.
Tam trưởng lão hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Vệ Diệc đứng sau một cái.
Trong lòng Vệ Diệc lập tức cảm thấy không ổn, nhưng cũng chỉ dùng một nụ cười ngượng nghịu lại không mất lễ phép để đáp lại.
Cũng may Tam trưởng lão chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi, làm cho Vệ Diệc nhẹ nhàng thở phào.
"Nước suối Sinh Linh!"
Tam trưởng lão nhỏ giọng cảm thán một câu, ly mì ăn liền cũng run nhè nhẹ.
Dáng vẻ kia, giống như một người hâm mộ cuồng nhiệt tha thiết mong ước bỗng nhiên có được chữ ký của thần tượng vậy.
Lạc Xuyên nhìn một màn này, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ…
Mấy phút sau, mùi hương mì ăn liền lượn lờ trong Khởi Nguyên Thương Thành.
Ban đầu trong Khởi Nguyên Thương Thành không có chỗ trống, cho nên khách hàng muốn ăn mì ăn liền, ngoài đứng ra thì cũng chỉ có thể ngồi.
Lạc Xuyên nhìn thấy cảnh tượng kia cũng có cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Bây giờ có ghế ngồi của thiết bị thực tế ảo, trường hợp như thế cũng dần biến mất.
Đương nhiên, lúc vị trí ghế ngồi không đủ, khách hàng còn phải bưng mì ăn liền…
Mì ăn liền, thanh cay, phì trạch khoái hoạt thủy, ba món này ở cùng nhau sẽ mang đến niềm vui sướng mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Khi Tam trưởng lão mở nắp chai Coca Cola đã bị chất khí phun mạnh ra làm cho hoảng sợ.
Trong chất lỏng màu nâu đen liên tục có bọt khí thoát ra, hơn nữa trên thành chai cũng có bọt khí xuất hiện.
Nói thật, nếu không biết thứ này là một loại đồ uống có thể uống vào, nói nó là một chất độc có dược tính khủng khiếp, Tam trưởng lão cũng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ!
Bởi vì bề ngoài này thật sự không giống đồ uống bình thường…
"Khà! Mùi vị này thật kỳ diệu!"
Liễu Như Mị uống một hớp Coca Cola, hơi mở to đôi mắt, nhịn không được mà cảm thán.
"Tỷ tỷ, Coca Cola này, ông chủ còn đặt cho nó một cái tên kì lạ đó!" Liễu Như Ngọc cười nói.
"Hửm? Còn có cái tên khác? Nói nghe chút đi?" Liễu Như Mị có chút thích thú, hào hứng hỏi.
"Chẳng lẽ Coca Cola còn có tên khác?" Cơ Vô Hối cũng tò mò hỏi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Liễu Như Ngọc khẽ cười, môi đỏ khẽ mở, nói ra một cụm từ mà suýt chút nữa đã khiến Lạc Xuyên bỏ chạy: "Phì trạch khoái hoạt thủy."
Khụ khụ khụ!
Lạc Xuyên lập tức ho khan.
Con nhóc này, nói bậy bạ gì đó, sao lại nói đến chuyện này!
Lịch sử đen, ôi lịch sử đen!
Cũng may ở thế giới khác này còn chưa có loại người phì trạch xuất hiện.
"Ông chủ, sao vậy?" Liễu Như Ngọc gửi một ánh mắt quan tâm về phía Lạc Xuyên.
Người tu luyện nhận linh khí vào cơ thể, rất hiếm khi nhiễm bệnh.
Hơn nữa với thực lực của ông chủ, đáng lẽ phải không sinh bệnh chứ?
Vậy bỗng nhiên ho khan là chuyện gì xảy ra
Chẳng lẽ là nội thương?
Chỉ chốc lát, trong lòng Liễu Như Ngọc đã nổi lên nhiều suy đoán.
Lạc Xuyên lắc đầu, nét mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt trước kia: "Tên này là do một người bạn của ta nhất thời hưng trí nghĩ ra, ta cũng không biết là có ý gì."
Từ không thành có!
Trong lòng Lạc Xuyên thầm khen ngợi sự nhanh trí của mình.
"À." Liễu Như Ngọc gật đầu, không suy nghĩ nhiều.