Chương 235: Mùa xuân của Ứng Vô Cực
"Đúng vậy đúng vậy!" Giang Vãn Thường liên tục gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ chắc chắn: "Ta chỉ biết, Hải Đường lão sư khẳng định là người đứng đầu!"
Trong khoảng thời gian này, đã có một bộ phận học viên của Lăng Vân học viện đi đến Khởi Nguyên Thương Thành.
Mặt khác, còn có một số gương mặt xa lạ.
Từ biểu tượng trên y phục của bọn họ là có thể nhìn ra, đó là học viên của Huyền Nguyệt học viện do Hạ Nguyên dẫn đội.
Vốn dĩ Lăng Vân học viện đáng lẽ chỉ có một đạo sư dẫn đội, nhưng Ứng Vô Cực có tình huống đặc thù, cho nên để hai người dẫn đội .
Mộ Dung Hải Đường cười cười: "Ta cũng gặp vận may tốt nên lúc trước chiếm được Ám Dạ Nguyền Rủa ở trong chế độ giải trí."
Trải qua những lần giao phong lúc trước, Mộ Dung Hải Đường hiểu sâu sắc hơn sự khủng bố của kỹ năng này.
Nếu sự dụng nó thật tốt mà nói, hoàn toàn có thể lật ngược tình thế cuộc chiến!
Lạc Xuyên lắc lắc đầu: "Vận may, cũng là một phần của thực lực."
Bạch lão cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đã ở trong chế độ giải trí chơi đùa, đáng tiếc không tìm được nhiệm vụ nào cả."
Nghe mọi người nói chuyện với nhau, trong lòng Tam trưởng lão, Liễu Như Mị và Đệ Ngũ Bá Đao tràn đầy khiếp sợ.
Năng lực khủng bố kia, không ngờ là đạt được ở trong chế độ giải trí?
Khởi Nguyên Thương Thành, rốt cuộc còn có những điều huyền bí nào mà bọn họ không biết?
"Đồ vật trong chế độ giải trí, đều có xác suất xuất hiện, rốt cuộc có thể nhận được cái gì, chỉ có thể nhìn vận may của các ngươi."
Lạc Xuyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng của ba người, nhắc nhở một câu.
"Mặt khác, giới thiệu về chế độ giải trí, các ngươi có thể tự mình xem xét ở bên trong trò chơi."
"Đa tạ ông chủ giải thích." Ba người trịnh trọng nói.
Sau đó, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Mộ Dung Hải Đường lấy Quỳnh Tương Lộ ở trên kệ hàng xuống, thanh toán linh tinh.
"Này, tặng ngươi." Mộ Dung Hải Đường đưa Quỳnh Tương Lộ cho Ứng Vô Cực.
"Cho ta?" Trên khuôn mặt lãnh đạm của Ứng Vô Cực, xuất hiện một chút kinh ngạc.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại.
"Ừm." Mộ Dung Hải Đường gật gật đầu, sau đó không phân trần nhét Quỳnh Tương Lộ vào trong lòng ngực Ứng Vô Cực.
"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, ông chủ ta đi trước."
Sau khi nói một câu, Mộ Dung Hải Đường gần như lấy một tốc độ như chạy trốn rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Trong thời gian đó, Lạc Xuyên dường như phát hiện ra, vành tai mềm mại của Mộ Dung Hải Đường trở nên đỏ bừng.
Chậc chậc, thật sự không nghĩ tới, loại người có khuôn mặt đơ như Ứng Vô Cực cũng nghênh đón mùa xuân của chính mình!
Lạc Xuyên nhìn bóng dáng của Mộ Dung Hải Đường, lại nhìn thoáng qua Ứng Vô Cực, không khỏi khe khẽ cảm thán một câu ở trong lòng.
Thế nhưng, hắn cũng không có chú ý tới, trong đôi mắt của Yêu Tử Yên ở phía sau quầy cũng bao hàm ánh mắt thâm ý…
Ứng Vô Cực còn thất thần, hoàn toàn không hiểu được vì sao sự tình lại tiến triển đến bước này.
"Ứng huynh thật là may mắn!" Bạch lão cười ha hả chúc mừng một câu.
" n, Ứng huynh nhất định phải nắm bắt cơ hội tốt!"
Thân là bằng hữu, Hạ Nguyên cũng vỗ vỗ bả vai của Ứng Vô Cực, lấy thân phận của một người từng trải nói lời thấm thía.
Thoạt nhìn, không phải hắn ta cũng là độc thân cẩu hay sao…
Một đám khách hàng nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều hơi buồn cười, một loạt tiếng nói nhỏ không ngừng vang lên.
"Các ngươi có cảm thấy được hay không, Hải Đường lão sư và Vô Cực lão sư rất xứng đôi đấy?" Cố Vân Hi hạ giọng nói.
"Đúng là như thế." Tiêu Thành gật đầu đồng ý: "Thực ra ta đã đoán được sẽ có một ngày như vậy từ lâu rồi."
"A, Tiêu Thành, ngươi cũng thật lợi hại đấy! Biết trước cơ à!" Bộ Ly Ca kinh ngạc nói.
"Quá khen quá khen!" Tiêu Thành khoát tay khiêm tốn nói.
…
Trong giây lát, bầu không khí trong Khởi Nguyên Thương Thành thật ra có chút sinh động.