Chương 236: Cái giá của việc nói chuyện phiếm
Cho dù phản ứng của Ứng Vô Cực có chậm chạp thế nào đi nữa, lúc này cũng đã hiểu được gì đó.
Hắn ta nhìn Quỳnh Tương Lộ trong tay mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong mơ hồ, có thể nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt của hắn ta.
"Ông chủ, ta đi trước."
Đúng là tâm tình đã xảy ra biến hóa, Ứng Vô Cực bình thường lui tới không chào hỏi, không ngờ hôm nay lại phá lệ nói lời tạm biệt với Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên gật gật đầu: "Ừm."
Cất Quỳnh Tương Lộ vào không gian giới chỉ, Ứng Vô Cực rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Bạch lão và Cơ Vô Hối cũng lần lượt rời đi.
Nhìn bóng dáng Ứng Vô Cực rời đi, Hạ Nguyên còn đang cảm thán: "Ai, mùa xuân của tên Ứng Vô Cực này đã đến rồi, mùa xuân của ta lại ở nơi nào đây?"
Trong giọng nói tràn đầy u oán, thật sự là người thương tâm nghe thấy sẽ rơi lệ.
Lạc Xuyên âm thầm liếc mắt khinh thường.
Chỉ ngươi thôi. Diễn nhiều quá.
"Khụ khụ, Hạ lão sư, chẳng lẽ ngài chưa từng yêu hay sao?" Có thiếu niên tò mò hỏi.
Trên y phục của hắn ta có biểu tượng hình mặt trăng, đúng là học viên của Huyền Nguyệt học viện.
Trong chốc lát, hầu hết ánh mắt của mọi người hướng về phía hắn ta đều lộ vẻ hứng thú.
Nói chuyện phiếm, vĩnh viễn là sở thích bản chất nhất của nhân loại.
Khi đối tượng đàm tiếu lại là cao thủ Vấn Đạo viên mãn siêu cấp, đạo sư của Huyền Nguyệt học viện, lại càng có thể khơi dậy sự hứng thú của mọi người.
Hạ Nguyên nghe vậy, hơi xấu hổ.
Sau đó, còn có chút tức giận.
Hắn ta vỗ một cái lên đầu thiếu niên, mặt không chút thay đổi nói: "Con nít biết không ít nhỉ! Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, mấy ngày này ở thành Cửu Diệu, phải tiến giai ít nhất hai tiểu cấp bậc cho ta!"
"Còn có các ngươi, cũng là mục tiêu này!" Hạ Nguyên chỉ vào những học viên còn lại nói.
Những thiếu niên thiếu nữ này đều lộ vẻ cười khổ.
Cái giá của việc nói chuyện phiếm, không ngờ tới nhanh như vậy…
Hạ Nguyên rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành với tâm tình phức tạp.
Hiện tại, chỉ còn lại có Tam trưởng lão, Liễu Như Mị và Đệ Ngũ Bá Đao.
Rất rõ ràng, trong lòng ba người có nghi hoặc chuẩn bị hỏi.
"Ông chủ, Ám Dạ Nguyền Rủa kia, thật sự là đạt được ở trong chế độ giải trí hay sao?" Tam trưởng lão có chút không thể tin.
Ông ta cảm giác kỹ năng này quá mạnh mẽ, thậm chí có thể nói đã mơ hồ vượt qua phạm trù Thiên cấp.
Trong trò chơi không ngờ có thể đạt được vũ kỹ Thiên cấp, thật sự là có chút khó có thể làm cho người ta tin tưởng!
Lạc Xuyên vuốt cằm: "Chế độ giải trí, cũng không chỉ là một bản đồ trò chơi."
Dứt lời, Lạc Xuyên tiếp tục nằm xuống ghế dựa ngoài cửa cửa hàng…
Không đúng, là phơi nắng!
Nghe thấy câu nói bao hàm thâm ý này, ba người cũng không khỏi lâm vào trầm tư.
"Lão sư, ngài chuẩn bị…" Vệ Diệc thấp giọng hỏi một câu.
"Còn cần phải hỏi sao? Ngày mai lại đến!" Tam trưởng lão hung hăng liếc mắt nhìn Vệ Diệc một cái.
Vệ Diệc cười cười ngượng ngùng.
Xem ra lão sư vẫn chưa quên chuyện vừa rồi.
Hai người khác cũng đưa ra quyết định tương tự.
"Một khi đã như vậy, ông chủ, chúng ta đi trước."
Ba người đi ra khỏi thương thành, cùng chào tạm biệt Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên không mở mắt, thản nhiên "Ừm" một tiếng.
Với thân phận của bọn họ, bình thường những người gặp bọn họ, người nào không phải cung kính.
Trả lời lạnh nhạt giống như ông chủ, gần như có thể nói là căn bản không tồn tại!
Tuy nhiên hình tượng của Lạc Xuyên ở trong lòng bọn họ, đã vượt xa những cường giả lánh đời!
Ở trong suy đoán của bọn họ, thậm chí có thể là lão yêu quái từ thời kì thượng cổ sống đến bây giờ…
Về phần vì sao lại ở thành Cửu Diệu mở một cửa hàng tên là Khởi Nguyên Thương Thành, không thể không khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ nói, di tích thượng cổ này có chỗ gì khác với dĩ vãng?
Hay là nói, mở cửa hàng chỉ là hứng thú mà thôi?
Dù sao khi những cao thủ Vấn Đạo này rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành, trong lòng đều mang theo nghi hoặc và phỏng đoán…