Chương 350: Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn
"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài?"
"Quản nhiều như vậy làm cái gì! Được cứu mới là điều quan trọng nhất!"
"Đúng vậy! Chỉ không biết là vị tiền bối nào âm thầm ra tay tương trợ."
"Có thể là ông chủ của Khởi Nguyên Thương Thành hay không?"
"Ta cảm giác không giống. Bởi vì ta căn bản không cảm giác được linh lực dao động một chút nào."
"Nói vậy là…"
Những người tu luyện vô cùng kinh ngạc.
Trải qua cảm giác gặp đại nạn không chết này, khiến cho bọn họ vừa nghi hoặc lại vừa hưng phấn.
Bọn họ đều đang suy đoán rốt cuộc là ai ra tay cứu nhiều người như vậy.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người nghĩ tới Lạc Xuyên.
Nhưng tình huống lúc ấy rất nguy cấp, căn bản không có người nào chú ý tới hắn.
Cho nên điều này cũng trở thành một điều nghi hoặc trong lòng những người này.
Rốt cuộc là vị tuyệt thế cường giả nào đã ra tay…
"Chẳng lẽ vừa rồi là ông chủ ra tay?" Những khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành tụ tập lại một chỗ, Cơ Vô Hối suy đoán nói.
"Chắc là đúng vậy." Hạ Nguyên gật gật đầu: "Vừa rồi ta thấy ông chủ vung tay một cái, sau đó chúng ta đều xuất hiện ở nơi này."
"Với thực lực của ông chủ thì chuyện này không khó." Yêu Tử Yên gật đầu tán thành.
Lạc Xuyên vẫn luôn là hình tượng vô địch ở trong lòng của nàng.
"Chuyện đó… Ta muôn hỏi một chút." Bỗng nhiên, Cố Vân Hi nói một cách yếu ớt.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên trên người Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi nhìn bốn phía, hỏi: "Các ngươi không phát hiện ra, ông chủ không có ở nơi này hay sao?"
Nghe nói như thế, mọi người bỗng nhiên nhận ra bản thân mình xem nhẹ một chuyện quan trọng.
Đúng vậy, ông chủ ở nơi nào?
"Có lẽ là ông chủ chuẩn bị tự mình xử lý cây Thế Giới?" Yêu Tử Yên suy nghĩ một chút, đưa ra suy đoán của mình.
"Chắc chắn là thế." Bạch lão gật đầu.
Mọi người đều có chung ý kiến.
Sau khi chờ đợi một lúc, bọn họ cũng không thấy Lạc Xuyên xuất hiện.
Mộ Dung Hải Đường thở dài, cười nói: "Các vị, ngày sau gặp lại."
"Các ngươi phải trở về rồi hay sao?" Bạch lão hỏi.
Hạ Nguyên cười nói: "Đương nhiên. Vốn mục đích của chúng ta khi mang theo những đệ tử này đi ra ngoài chính là vì trông thấy việc đời. Hiện tại việc đời cũng đã gặp được, cũng tới thời điểm trở về phục mệnh."
Trên khuôn mặt đám đệ tử như Cố Vân Hi, Giang Vãn Thường đều xuất hiện vẻ miễn cưỡng.
Trong học viện cũng không có Khởi Nguyên Thương Thành!
Sau khi trở về, sẽ không được uống Coca Cola, ăn thanh cay, cũng không được chơi Tháp Thí Luyện.
Nghĩ về cuộc sống như thế.
Hít!
Thật sự là khiến người khác khó có thể chấp nhận!
Nhưng cuộc sống chính là như thế, ngươi càng không muốn làm cái gì, thì điều đó càng ép ngươi phải đi theo hướng đó…
"Tử Yên tỷ, cũng không biết khi nào thì ta mới có thể quay lại Khởi Nguyên Thương Thành." Cố Vân Hi nói với vẻ mặt chua xót.
Yêu Tử Yên cười vỗ vỗ đầu của Cố Vân Hi, nói: "Khởi Nguyên Thương Thành lúc nào cũng hoan nghênh ngươi!"
Sau khi nói lời từ biệt, mọi người đều rời đi.
Từ đầu đến cuối, đều không có người nào đề cập đến chuyện về những con quái vật và cây Thế Giới trong di tích thượng cổ.
Đây giống như là điều cấm kỵ, bị phong ấn ở trong lòng mỗi người.
Người ta tin rằng sau khi bọn họ trở về nhất định sẽ gây ra một trận động đất lớn ở trên Thiên Lan đại lục!
Uy danh của Thâm Uyên không chỉ đơn thuần là nói mà thôi…
Lúc này di tích thượng cổ dương như bị đóng cửa, căn bản không thể tiến vào
Đương nhiên, vẫn còn có một số người tu luyện đang nghĩ đến việc nhặt nhạnh chỗ tốt bị rơi rớt lại nên quanh quẩn ở phụ cận…
Đến tận đây, chuyện di tích thượng cổ giằng co kéo dài mấy tháng cuối cùng đã hạ màn che xuống.
Nhưng những gợn sóng từ di tích thượng cổ lại khuếch tán một cách nhanh chóng.
Lấy một loại tốc độ cực kỳ khủng bố, quét qua cả Thiên Lan đại lục.
Khởi Nguyên Thương Thành, ông chủ, đã trở thành danh từ thần bí.
Vô số thế lực mạnh mẽ và cường giả đều đang suy đoán xem ông chủ của Khởi Nguyên Thương Thành rốt cuộc là người phương nào.
Đương nhiên, lại có rất nhiều người tu luyện đi đến trước thành Cửu Diệu.
Là thật hay là giả, cứ thử một lần là biết.
Đương nhiên, Lạc Xuyên thân là ông chủ lại không hề biết về tất cả những chuyện này.