Thần Hào: Bắt Đầu Nhận Thưởng Khen Thưởng Mười Tỉ Xí Nghiệp

Chương 49: Rượu Giả Phong Ba

Chương 49: Rượu Giả Phong Ba
"Nhanh lên, mời Lâm Phàm phát biểu vài câu!"
Mọi người dồn sự chú ý về phía Lâm Phàm.
Họ cũng biết Đường Gia Vĩ và Lâm Phàm có chút bất hòa, nên muốn xem vẻ mặt bẽ bàng của Lâm Phàm.
"Ừm!" Lâm Phàm suy nghĩ một chút, thong dong nói.
"Chúc các anh chị hạnh phúc!"
Lâm Phàm trước đây đúng là từng thích Liễu Mộng Khiết.
Nhưng đó là chuyện trước đây rồi.
Những người này muốn xem Lâm Phàm bẽ mặt, chỉ có thể nói là nhầm đối tượng.
"Không phải chứ, Lâm Phàm, cậu nói qua loa vậy thôi à!" Có người lắc đầu nói.
Liễu Mộng Khiết chỉ liếc nhìn Lâm Phàm một cái rồi lại quay đi.
Thật lòng mà nói, hồi trung học phổ thông, Liễu Mộng Khiết cũng cảm thấy Lâm Phàm là một người tốt.
Nhưng sự thật chứng minh, thành tích tốt cũng chẳng có tác dụng gì.
So với Lâm Phàm, hiện tại cuộc sống của cô chẳng ra sao cả.
Căn bản không thể so sánh với Đường Gia Vĩ.
Không thể phủ nhận, xuất thân từ một gia đình giàu có quan trọng đến nhường nào.
Có những người, vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi.
Nỗ lực cố nhiên hữu dụng, nhưng vô cùng có hạn.
Đột nhiên, có người chú ý tới chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay Lâm Phàm.
"Ối giời ơi, Lâm Phàm, đồng hồ của cậu là Patek Philippe à, loại gì thế?"
"Nhìn qua có vẻ đắt tiền lắm?"
Nghe bạn học kia nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc đồng hồ cơ khí của Lâm Phàm.
Có người tò mò, lên mạng tra thử.
"Không thể nào, Patek Philippe 5002P đồng hồ cơ khí nam!"
"Giá hơn 17 triệu!"
"Lâm Phàm, được đấy, dám mua đồng hồ đắt tiền thế cơ à!"
Giọng của bạn học kia mang theo chút trào phúng, rõ ràng là anh ta không tin chiếc đồng hồ của Lâm Phàm là thật.
"Lâm Phàm, cái đồng hồ này mua ở đâu thế? Tớ cũng muốn đi mua một cái!"
"Lâm Phàm, lát nhớ gửi cái link nhé!"
"Đồng hồ nhái mà giống thật thế!"
Mọi người cười nhạo.
Đường Gia Vĩ cũng ra vẻ khinh thường, tiện tay khoe chiếc đồng hồ trên tay mình.
"Các cậu xem, đồng hồ của Đường thiếu mới là hàng thật này, lại còn là Rolex nữa chứ!"
"Đường thiếu, chiếc Rolex kia chắc không rẻ đâu nhỉ?"
Đường Gia Vĩ đắc ý nói, "Cũng không đắt lắm, hơn 50 vạn thôi!"
"Không thể nào, hơn 50 vạn!"
"Đường thiếu đúng là có tiền!"
Mọi người lại nhao nhao nịnh bợ.
Lâm Phàm đánh giá chiếc đồng hồ của Đường Gia Vĩ, đột nhiên lắc đầu.
Cái tên này đúng là thích khoe mẽ, đeo cái đồng hồ giả mà cũng vênh váo.
Cũng phải thôi, Đường Gia Vĩ tuy là con nhà giàu, nhưng tài lực cũng có hạn.
Cũng chỉ có thể mua cái Rolex giả để lòe người.
Thực ra chiếc xe thể thao Porsche của hắn cũng là thuê.
Mục đích đương nhiên là để cưa cẩm hoa khôi Liễu Mộng Khiết.
Thấy mọi người trào phúng Lâm Phàm, Lâm Tuyết Nhạn có chút không chịu nổi.
Mấy người mới là đồ giả.
Cả nhà mấy người đều là đồ giả.
Lâm Phàm hiện tại có tài sản hơn 10 tỷ, còn cần đeo đồng hồ giả làm gì?
"Tuyết Nhạn, em đừng nói gì cả, ăn cơm đi!"
Lâm Phàm căn bản không muốn để ý tới những người kia.
Tiểu đội trưởng Tiết Khâu Mẫn lên tiếng, "Thôi được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi!"
"Khó khăn lắm mới tụ tập được, mọi người vui vẻ là được rồi!"
Buổi tụ họp này do Tiết Khâu Mẫn tổ chức, cô không muốn có chuyện không vui xảy ra.
"Hiếm khi hôm nay mọi người cao hứng như vậy, hay là thế này đi, tôi mời các cậu nếm thử rượu vang cao cấp!"
Đường Gia Vĩ đứng lên, gọi năm chai rượu vang Lafite.
Tuy không phải loại đắt nhất, nhưng mỗi chai cũng phải một nghìn tệ.
"Đường thiếu hào phóng quá!"
"Năm chai rượu vang này cũng mất năm nghìn tệ rồi, cảm ơn Đường thiếu!"
...
Đường Gia Vĩ bảo người ta mở rượu vang Lafite, rót cho mọi người.
Ngửi thấy mùi rượu vang, Lâm Phàm đột nhiên nhíu mày.
Rượu này... lại là đồ giả.
Từ khi Lâm Phàm uống thuốc gen sơ cấp, khứu giác cũng nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
Rượu thật rượu giả, Lâm Phàm chỉ ngửi là biết ngay.
"Hôm nay chúng ta được thơm lây Đường thiếu, nâng ly nào!"
"Đừng uống, rượu này là giả!"
Lâm Phàm đột nhiên nói với Tiết Khâu Mẫn bên cạnh.
"Giả?"
Ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía Lâm Phàm.
Có người vẫn chưa tin lắm.
"Lâm Phàm, cậu nói giả là giả à?"
"Cậu đã uống loại rượu đắt tiền như vậy bao giờ chưa?"
Lâm Phàm không muốn đôi co với những người kia, nói, "Các anh chị nếu muốn uống, vậy coi như tôi nói đùa vậy."
Tuy rằng uống mấy thứ rượu giả này cũng không gây ra vấn đề gì lớn.
Thế nhưng, Lâm Phàm cũng sẽ không uống.
Nghe Lâm Phàm nói vậy, những người kia cầm ly rượu trên tay, đều không dám uống.
"Cẩn tắc vô áy náy".
Mọi người nhìn về phía Đường Gia Vĩ, chờ đợi quyết định của Đường Gia Vĩ.
Đường Gia Vĩ dù sao cũng đã uống không ít rượu, hắn cầm lấy chai rượu, nhìn một lúc lâu.
"Khá lắm, lại dám bán hàng giả!"
Nếu không xem kỹ tem chống hàng giả, thì đúng là không phát hiện ra.
Đường Gia Vĩ rất tức giận.
Nhà hàng này nổi tiếng như vậy, lại dám bán rượu giả.
Thật quá đáng.
"Thật hay giả?"
Đường Gia Vĩ đã nói vậy, mọi người đương nhiên tin tưởng.
"Chúng ta giữ lại chứng cứ này, kiện hắn!"
"Tôi thấy không cần kiện cáo gì, trực tiếp tìm ông chủ nhà hàng, "giả một đền mười" chẳng phải tốt hơn sao!"
Nghe được đề nghị của mọi người, Đường Gia Vĩ lập tức có chủ ý.
Năm chai rượu này có giá năm nghìn tệ, "giả một đền mười", chẳng lẽ có thể kiếm được năm vạn tệ?
Như vậy, không chỉ bữa cơm này được miễn phí, mà còn kiếm thêm được một khoản.
Quá hời.
"Ông chủ đâu, gọi ông chủ của các người ra đây!" Đường Gia Vĩ gọi nhân viên phục vụ.
"Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?"
"Các người dám bán rượu giả, mau gọi người phụ trách ra đây!"
"Đúng đấy, nhanh lên!"
Người phục vụ đi xuống, rất nhanh, một người đàn ông bụng phệ béo tốt bước vào phòng.
"Tôi là quản lý ở đây, các anh nói mua phải rượu giả, xin hỏi có chứng cứ không?"
"Đây chính là chứng cứ, đừng tưởng chúng tôi dễ bị lừa!"
Đường Gia Vĩ chỉ vào chai rượu.
"Tiên sinh, đây không phải rượu giả!" Quản lý nhà hàng lạnh lùng nói.
"Anh lừa ai được chứ, nếu không thừa nhận, vậy chúng tôi chỉ có thể nhờ đến pháp luật can thiệp!"
"Đến lúc đó, các anh không chỉ phải "giả một đền mười" đơn giản như vậy đâu!"
Đường Gia Vĩ mang giọng điệu uy hiếp.
"Các anh muốn đòi bồi thường?"
"Đương nhiên!"
Quản lý nhà hàng hừ lạnh một tiếng, "Còn muốn nhờ đến pháp luật can thiệp? Các anh bây giờ có thể bước ra khỏi nhà hàng này đã là may mắn lắm rồi!"
Quản lý nhà hàng vỗ tay một cái.
Lúc này, vài người mặc âu phục bước nhanh vào phòng.
Hung thần ác sát nhìn mọi người.
"Các người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không?"
"Cha tôi là quản lý công ty vật liệu xây dựng Đường Thị..."
"Bốp!"
Lôi Bưu tiến lên, cho Đường Gia Vĩ một cái tát nảy lửa.
"Quản lý công ty vật liệu xây dựng Đường Thị hả?"
"Tôi nói cho cậu biết, chính là cha cậu nhìn thấy tôi, cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng Bưu ca!"
"Cậu là cái thá gì?"
Đường Gia Vĩ chưa từng thấy loại trận chiến này bao giờ, lúc này chỉ biết sợ hãi.
"Anh... Anh là Bưu ca?"
Rõ ràng là, Đường Gia Vĩ đã nghe qua danh tiếng của Lôi Bưu.
Những người khác cũng sợ sệt, không dám nói thêm gì.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Đường Gia Vĩ run rẩy nói.
"Còn muốn "giả một đền mười" nữa không?"
"Không cần, không cần!"
Đường Gia Vĩ sợ "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", đâu còn dám nhắc đến chuyện "giả một đền mười".
"Ai còn dám nói đây là rượu giả, tôi phế bỏ hắn!" Lôi Bưu liếc mắt nhìn khắp phòng.
"Tôi nói đây là rượu giả, có vấn đề sao?"
Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ kiếp..."
"Đại... Đại ca, sao anh lại ở đây?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất