Thần Hoàng

Chương 673: Võ đạo thất giai (2)

Tâm niệm cùng một chỗ, liền lại tụ kết mấy chục đầu phù văn hoàn toàn mới, mà trong Thiên Phù, ba phù Lôi Hỏa Thủy cũng bắt đầu biến hóa.

Thể tích cũng không lớn lên bao nhiêu, nhưng lại càng nhiều thêm vô số linh quang. Một trong chốc lát, cũng nhiều thêm vô số sợi tơ mở rộng mọi nơi, dù chưa trở thành phù văn trận hạch tâm, nhưng so với chân phù linh cấm khác lại rõ ràng mạnh hơn một chút, mà lập tức khi ba đạo thiên phù này hoàn thành thì Hắc Bạch nhị động, cũng rõ ràng bành trướng thêm.

Hai phù Hỏa Lôi, hắn có được từ phần không chi huyết, lôi loan ấn ký.

Sau khi đột phá, kỳ thật chính là tụ kết. Chỉ là lo lắng trong cơ thể lần nữa mất ổn định, mới một mực trì hoãn, lần này Triệu Yên Nhiên phụng dưỡng ngược có diệu ngộ, lại khiến cho hắn một lần hành động liền tụ kế thành thiên phù chữ Thủy.

Hồn niệm tăng vọt, điên cuồng bành trướng. Linh thức cũng khuếch trương ra rất xa, lan tràn ra bên ngoài.

Tông Thủ một bên hưởng thụ, một bên tiếp tục nội thị Nguyên Hồn trong cơ thể mình..

- Hai phù Càn Khôn hôm nay đã hợp hai làm một, trở thành một chữ "Trụ". Hôm nay mười tám phù trống một cái, ngược lại có thể để chữ "Minh" gia nhập vào.

Hắn dùng linh niệm thử dò xét lấy Thiên Địa Linh Năng chung quanh, rồi sau đó lại nhíu mày.

Thiên Nhân chi chướng, chướng ngại chính thức cuối cùng ngay ở một bộ phận đột phá Tiên Đạo chi môn, cũng chính là ‘ thiên chướng ’ của hắn.

So với Địa môn kia, độ khó còn phải mạnh hơn mấy lần, tuyệt không phải cái Thiên Môn này có thể so sánh.

Nhẹ thở dài, Tông Thủ thanh tỉnh lại. Rồi sau đó cũng chỉ thấy Tông Nguyên Nhược Thủy, còn có Phi Hàn bên cạnh mặt mũi đều tràn đầy vui mừng.

Diệp Phi Sương thần sắc lại phức tạp dị thường:

- Chúc mừng điện hạ rồi! Thiên Môn đã mở. Đến tận đây linh pháp võ đạo đều không ngại nữa.

Tu hành đến một bước này, hồn lực đã từ âm sinh dương. Mà nội tức khí tức cũng điện cực dương mà âm. Mặc dù còn có xung đột, nhưng lại không như trước.

Linh pháp song tu, tu hành cũng nhanh chóng hơn mấy lần!

Tông Thủ cười cười, từ chối cho ý kiến. Mà giây lát sau. Trong mắt lại lộ ra vài phần lạnh lẽo.

- Bọn hắn đến rồi!

Rất xa, liền có thể cảm giác được hai mươi mấy đạo khí tức đang bay nhanh đến.

Bất quá trong ba vị cửu giai hôm nay chỉ còn lại hai vị, một trong đó đúng là La Minh.

Mà rất nhiều cường giả Nguyên Thủy Ma Tông cũng ít đi một phần ba.

Tông Thủ kinh ngạc, chợt lạikhông thèm để ý. Linh thức nhanh chóng thu lại để tránh đối phương sinh lòng cảm ứng. Tâm niệm cũng khôi phục yên tĩnh, tựa như cây gỗ khô, ngồi trên pháp đàn.

Một trận chiến này, hắn chỉ cần La Minh này ở đây là được!

...

Phía đông Vân Thánh Thành, sâu trong Vân Hải sáu nghìn dặm, sâu trong một hố quật.

Lão già tóc bạc ngồi trên chủ vị đang phát ra một tiếng than nhẹ.

- Nhị vị! Lão hủ ta đã không hỏi thế sự nhiều năm, mặc dù đã là Linh Vũ tôn, lại tự biết trong mắt cường giả chính thức khắp ngàn vạn thế giới cũng chỉ giống như con sâu cái kiến. Chỉ nguyện dốc lòng tu võ. Nhị vị tựu nhất định phải cuốn ta vào việc này sao?

Trước mặt lão giả này là hai người thần sắc tự nhiên, nếu Tông Thủ ở đây, tất nhiên có thể nhận ra, một người trong đó, đúng là Long Nhược.

Bất quá lúc này, vị này lại im lặng. Trả lời chính là một vị khác, người từng là thủ tọa Đan Linh Sơn, Linh Vi Tử.

- Tuyết Vân huynh cớ gì nói ra lời ấy? Việc này cùng Đông Lâm tu giới ta cùng một nhịp thở. Tuyết Vân huynh chính là Đông Lâm tán tu danh chân một phương Đông Lâm, cùng Lăng Vân ta những năm này coi như là đồng khí liền cành, lúc này sao có thể không đếm xỉa đến được? Nếu mặc cho Càn Thiên Sơn kia nhất thống Đông Lâm, chắc hẳn ai cũng sẽ không dễ chịu. Lăng Vân Tông ta cũng là bởi vì nhân thủ không đủ, mới cầu đến Tuyết Vân huynh. Ta biết Tuyết Vân huynh, cùng Đông Lâm Đông Bắc chư thành quan hệ mật thiết. Mặc dù không ra tay, cũng thỉnh.

Lệnh Tuyết Vân lại cười lạnh một tiếng, cơ hồ muốn lên tiếng mỉa mai. Ý của đối phương chính là hắn được Lăng Vân Tông che chở, lúc này sao có thể không xuất lực..

Sau một lát lại nhịn xuống.

- Vị Càn Thiên Sơn Yêu Vương kia chính là đồ đệ Long Ảnh. Không biết người này, Đông Lâm chư tông các ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?

Lăng Vân Tông có thể không sợ Càn Thiên Yêu Vương kia sau này trả thù, nhưng Lệnh Tuyết Vân hắn lại không được.

Tông Thủ đã không có Càn Thiên Sơn, sẽ chỉ càng thêm đáng sợ.

- Sa trường vô tình, còn có thể xử trí như thế nào nữa?

Linh Vi Tử cười khẽ một tiếng, ánh mắt lóe ra:

- Để phòng ngừa vạn nhất, Lăng Vân ta xuất một số tiền lớn, thỉnh Nguyên Vô Thương ra tay. Người này yêu kiếm, ra tay vô tình, tính tình giống Tuyệt Dục kia, nhưng lại ác hơn vài phần. Tuyết Vân huynh có thể yên tâm chưa?

- Lăng Vân Tông các ngươi đã tìm được tung tích Nguyên Vô Thương sao?

Lệnh Tuyết Vân ánh mắt hơi co lại, cấp thiết truy vấn. Nhưng Linh Vi Tử ở đối diện lần này lại cười mà không nói.

Thoáng suy ngẫm, thần sắc Lệnh Tuyết Vân cũng lại khôi phục đạm mạc.

- Xin cho Lệnh Tuyết Vân cân nhắc một chút.

Linh Vi Tử giống như cũng biết không thể quá mức bức bách, tự phụ cười cười, cùng Long Nhược đứng dậy cáo từ.

Cũng ngay sau khi hai người rời đi không lâu, tay áo Lệnh Tuyết Vân vung lên, sau động quật liền có một bóng người đi ra, thần tình lạnh nhạt, ung dung nhã quý.

- Chính Nguyên thành chủ, ngươi cũng thấy đấy! Không phải ta không đáp ứng, mà là Lăng Vân Tông, sẽ không cho Tông Thủ nửa phần cơ hội. Ta thật sự không nghĩ hắn có nửa phần cơ hội thắng.

Người nọ lại đúng là Hư Chính Nguyên, lại mỉm cười.

- Cái này cũng chưa hẳn! Lệnh đại tiên sinh ngại gì chờ một chút, sau khi gặp quân thượng nhà ta lại làm tiếp quyết đoán?

Lệnh Tuyết Vân lại cười lạnh một tiếng, khẽ lắc đầu:

- Chuyện hôm nay, ta coi như không có phát sinh qua. Ngươi sau khi trở về, cũng không nên nổi tâm tư khác. Nếu kích nộ Lăng Vân Tông, dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi. Đại phái vạn năm như Lăng Vân Tông, thực lực mạnh mẽ hơn xa ngươi nghĩ.

Trong nội tâm đã có chút không kiên nhẫn, Hư Chính Nguyên này quả thật là muốn lôi hắn vào hố lửa.

Lăng Vân Tông những năm này, mặc dù khiến cho người bất mãn, nhưng cũng không cần phải dùng mạng đặt vào.

Đang nghĩ vậy thì xa xa lại truyền đến một tia Linh năng chấn động cơ hồ hơi không thể cảm thấy.

Lệnh Tuyết Vân ngạc nhiên, phương hướng này hắn biết rõ, là một đảo ngọn ở ngoài phía đông ba nghìn dặm.

-. Nguyên Thủy Ma Tông ta trù tính ngàn năm, đã sắp thấy kết quả. Lúc này đúng là lúc mấu chốt, nhân thủ vốn chưa đủ, lúc này nhúng tay vào chuyện Đông Lâm Vân Giới dường như cũng không phù hợp lắm a?

- Như vậy Mật sư huynh, chẳng lẽ tông ta nhiều lần bị Tông Thủ kia nhục nhã, có thể nhịn xuống sao?

La Minh cười lạnh một tiếng, lúc này bên cạnh hắn, người vừa lên tiếng đúng là một vị sư huynh của hắn, Mật Đà La.

Người kia nghe vậy khí tức cứng lại, tiếp theo lại lắc lắc đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất