Chương 107. Thế lực đứng đầu
Bên Lý Nguyên Bá vừa kết thúc, Gia Cát Thần Hầu cũng không dây dưa lâu lắm, cung tiễn bao trùm khiến cường giả đạo quả không còn chỗ nào để trốn, bấy giờ hắn chỉ có thể dùng nguyên lực để chặn tên.
Mà cùng lúc đó, cường giả đạo quả vẫn dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Gia Cát Thần Hầu, hắn vừa bước một bước, sát cơ ẩn trong trận pháp lại xuất hiện, vô số kiếm quang trồi lên từ mặt đất, phối hợp với cung tiễn bao trọn lấy hắn.
Phập phập
Chỉ thủ không đánh ắt có lúc thua, huống hồ Thần Quỷ Bát Trận Đồ toàn ra sát chiêu, dù là cường giả đạo quả đang ở thời điểm mạnh nhất cũng phải dùng toàn lực ứng phó, huống chi là một người đã bị trận pháp áp chế tu vi.
Mây mù tản đi, cung tiễn dừng lại, kiếm quang biến mất, chỉ còn lại một bóng người bị vạn tiễn đâm xuyên.
"Người giết, Thần Ma đạo tràng, Gia Cát Thần Hầu, Lý Nguyên Bá."
Hai người vừa viết xong thì Thần Quỷ Bát Trận Đồ cũng biến mất, hai vị Thần Ma xoay người rời khỏi, thiên lôi cuồn cuộc quét sạch tất cả, tiêu diệt hết các trúc cơ khác.
"Nhiệm vụ hoàn thành, mấy chuyện còn lại giao cho Võ Tòng.
Gia Cát Thần Hầu nói.
Lý Nguyên Bá gật đầu, những cường giả trúc cơ của Dong Binh Công Hội đều đã ngã xuống dưới thế tấn công ban nãy của thiên lôi, mấy tên còn lại cứ để cho Võ Tòng giải quyết là được.
...
Võ Tòng uống say kích hoạt võ thần thể xông thẳng vào Thanh Nguyệt thành, theo từng nơi hắn đi qua, từng lớp cường giả ngã xuống không ai đỡ nổi một đòn, dù là trúc cơ đỉnh phong cũng bị đánh chết trong vòng một chiêu.
"Thần Ma đạo tràng!" Đám người Liễu Thanh Minh đuổi theo đằng sau nhìn thấy người do Thần Ma đạo tràng phái đến ra tay thì cực kỳ kinh hãi.
Cái gì mà Thanh Nguyệt Học Viện, phủ thành chủ, Công Hội Dong Binh chứ?
Chỉ có Thần Ma đạo tràng mới đủ tư cách làm thế lực đứng đầu Thanh Nguyệt thành!
Thần Ma đạo tràng, Lý Quảng, Lý Nguyên Bá và Gia Cát Thần Hầu đã trở lại, có điều sắc mặt Lý Quảng rất khó coi.
"Lý Quảng, đừng có trưng cái bản mặt như người chết này ra nữa, người ta muốn thuê người, ta cũng chẳng còn cách nào.
Giang Thái Huyền an ủi.
Bấy giờ vẻ mặt Lý Quảng mới khá hơn: "Chỉ là thấy không thoải mái thôi."
"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi ba mươi viên Thần Ma đan.
Giang Thái Huyền nói.
Lý Quảng gật đầu, Lý Nguyên Bá cũng lên tiếng: "Nếu không phải chuyện đã đến bước này thì bọn ta cũng không bắt ngươi xuất quan sớm, nhưng thủ đoạn của Thanh Nguyệt thành chủ và Công Hội Dong Binh quả thật quá kinh tởm."
"Huyền ca, lại đây uống rượu ăn mừng một phen nào.
Tây Môn Mập Mạp réo.
Lý Quảng sầm mặt, hắn cười gằn: "Đúng là nên ăn mừng một phen!"
Hắn vừa nói xong liền lôi Tây Môn Tình vào khu rừng nhỏ gần đó, chẳng bao lâu sau, tiếng gào thảm thiết bất chợt vang lên.
Giang Thái Huyền quệt mồ hôi: "Mập Mạp, ta đã nói ngươi không có đầu óc mà, Lý Quảng bị buộc phải xuất quan sớm ảnh hưởng đến việc tấn cấp, vậy mà ngươi còn đòi chúc mừng?"
Hoàng Nhược Yên lo lắng vô cùng, tiếc là Lý Quảng quá mạnh, dù có lo nàng cũng chẳng dám đi cứu người.
Giang Thái Huyền nhìn sắc trời rồi ném cho A Hoài một tảng thịt: "Nấu cơm."
"Tràng chủ, nhiêu đây thịt không đủ đâu.
A Hoài thấy chỉ có một cái đùi yêu thú thì mở miệng nói.
"Sao lại không đủ?
Giang Thái Huyền nhíu mày nhìn Gia Cát Thần Hầu và Lý Nguyên Bá: "Bọn họ ăn ít mà."
"Nhưng như vậy cũng không đủ, còn có Liễu viện trưởng, Thang Nguyệt Lộ..."
"Cái gì?
A Hoài chưa nói hết câu, Giang Thái Huyền đã sẵng giọng mắng: "Ta đã làm ăn lỗ vốn rồi, bây giờ còn muốn ăn chực đồ của ra? Các ngươi thấy tính ta tốt nên muốn được đằng chân lên đằng đầu hả?"
"Tràng chủ, thần thể và thần huyết của bọn họ chỉ cầm được có ba trăm nghìn nguyên tệ, người hời lắm luôn rồi đó được chưa?
A Hoài bĩu môi.
"Ta lời?
Giang Thái Huyền hít sâu một hơi, đè nén cảm giác tức tối trong lòng: "Nếu ta mà lời thì...thôi, lần sau ta sẽ không làm thế nữa."
Giang Thái Huyền không muốn nói nhiều, thần huyết và thần thể vốn từ đồ của đạo tràng chứ không phải vật ngoại lai được đạo tràng thu về, thế nên sẽ chẳng cầm được giá cao.
Bởi vì có thể nói rằng số lượng thần huyết, thần thể và các vật phẩm của đạo tràng là vô hạn, dù có lấy lại hay không đạo tràng cũng sẽ không thiếu thần võ huyết hay thần lôi bá thể, ba trăm nghìn nguyên tệ đã là con số cao nhất mà họ có thể nhận được rồi.
Nếu đó là thần huyết và thần thể của thế giới này thì chắc chắn sẽ không rẻ hơn thần võ huyết, bởi lẽ thần huyết thần thể của thế giới này không giống với vật phẩm trong đạo tràng, nó là thứ mà bản thân đạo tràng không có.
Thế nên chỉ những loại thần huyết và thần thể như vậy mới bán được giá cao, còn như thứ mà họ có được từ đạo tràng thì vốn dĩ đạo tràng đã sở hữu vô số những món tương tự, vậy nên sao có thể mua lại với giá cao được? Đạo tràng cũng không phải đồ ngu.
Có điều, nếu ba tháng sau dù bọn họ có thể trả đủ hoặc trả không nổi thì thì hắn cũng có thể được trích phần, mặc kệ kết quả ra sao thì chắc chắn hắn sẽ kiếm được một ít.
Nhác thấy vẻ mặt không tin tưởng của mấy người này, Giang Thái Huyền cũng lười giải thích, dù sao hắn cũng không ăn hết cả đống thịt yêu thú này, không nhất thiết phải tính toán một bữa cơm này với bọn họ.
Vì lần này phải làm hơi nhiều nên A Hoài không thể không dời cái nồi của Tây Môn Mập Mạp ra ngoài, đồng thời đăng một tin lên thiên võng: Thần Ma đạo tràng mời khách, mong các vị đầu bếp hãy mang nồi niêu xoong chảo đến đây, không cần đem theo thức ăn, đạo tràng mời mọi người ăn thịt yêu thú trúc cơ.
Giang Thái Huyền đảo trắng mắt, thôi kệ, hắn chờ ăn là được rồi, tên này muốn kiếm chuyện để làm thì cứ để y tự xử vậy.
Nửa tiếng sau, Lý Quảng thỏa mãn bước ra khỏi khu rừng, Tây Môn Mập Mạp thì lóc cóc bò ra, Hoàng Nhược Yên thấy vậy liền vội vã chạy qua nhấc bổng Tây Môn Mập Mạp lên.
"Hoàng tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng.
Tây Môn Mập Mạp phẫn uất.
Đáng tiếc, Hoàng Nhược Yên vừa nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của y thì càng thêm đau lòng: "Tây Môn công tử đừng nói nữa, để ta chăm sóc ngươi."