Chương 119. Thiếu niên
"Không nói những chuyện này nữa, Dương tiểu thư, hôm nay muốn mua gì?
Giang Thái Huyền hỏi.
Hơi thở Dương Tử Lăng của bây giờ và lúc trước hoàn toàn khác nhau, không còn gò bó như trước mà đầy sự hung hãn, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, toát ra khí thế quật cường.
"Ta tạm thời không mua đồ, mà đến tâm sự cùng tràng chủ.
Dương Tử Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Hôm qua mua đồ về, đến hiện tại ta còn chưa dùng hết, vẫn nên từ từ đã."
Giang Thái Huyền gật gật đầu, lại nói: "Dương tiểu thư có bối cảnh thần bí, thân phận cao quý, thật sự không mua cho người nhà chút đồ trở về sao?"
Dương Tử Lăng có chút ngẩn ngơ, tại sao ngươi ba câu cũng không nói gì khác ngoài chuyện làm ăn vậy?
"Tràng chủ, ngươi đã kinh doanh ở đây một thời gian rồi, không biết đã từng phát hiện điều bất thường của yêu thú bên trong sơn mạch chưa ?
Dương Tử Lăng nói.
"Bất thường? Cái này đúng là không có phát hiện, làm sao vậy, có thứ gì tốt sắp xuất hiện sao? Đây, còn Lý Quảng đây, có muốn thuê đi tìm không?
Giang Thái Huyền nói.
Dương Tử Lăng lườm hắn một cái, nói: "Ta chỉ là có chút tin tức thôi, nếu tràng chủ không phát hiện điều gì, thì hiển nhiên là thứ kia còn chưa xuất hiện trên thế giới này rồi."
"Không biết đấy là thứ gì, quan trọng với Dương tiểu thư lắm sao?
Giang Thái Huyền tò mò hỏi.
"Đợi nó xuất hiện tràng chủ sẽ tự biết, chỉ hi vọng là đến lúc đó tràng chủ đừng gây khó dễ cho ta.
Dương Tử Lăng nói.
"Ta là dân làm ăn, chỉ cần không làm hỏng chuyện làm ăn của ta, ta còn lâu mới nhúng tay vào.
Giang Thái Huyền lắc đầu nói, hắn còn trông chờ mấy người này kiếm tiền cho mình nữa.
Nói chuyện được một lát, Dương Tử Lăng liền trở về tiếp tục tu luyện, nàng vẫn chưa luyện thành công pháp Thần cấp của mình nữa.
Vì gần như ngày nào cũng khai phá Yêu Thú Sơn Mạch và Thanh Nguyệt hồ, nên việc làm ăn của hắn đã thu được hai mươi mốt nghìn nguyên tệ từ Thần Hầu và Lý Nguyên Bá, còn Võ Tòng, về cơ bản thì mỗi ngày đều có một viên Thần Ma đan để ăn.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, thời gian ba ngày trôi qua, mấy đại gia tộc không còn thuê nữa, yêu thú bên ngoài thanh lý gần hết rồi, cho dù là Võ đạo cấp chín tung hoành ở bên trong, cũng không có gì nguy hiểm cả.
Liễu Thanh Minh bọn họ thành công chiếm giữ được một mạch khoáng, liền phái người khai phá, vì thế, còn đặc biệt tiêu mười nghìn nguyên tệ, mời Thần Hầu ra tay bố trí trận pháp, cho dù là yêu thú Đạo Quả cũng đừng hòng xâm nhập được.
Còn Võ Tòng, mỗi ngày đều có nhiệm vụ, cứ đúng giờ là đi thanh lý Thanh Nguyệt hồ, thu hoạch Thần Ma đan.
Dương Tử Lăng mỗi ngày đều đến đây, nhưng lại không mua đồ gì, chỉ dạo đạo tràng một vòng rồi quay về.
Tửu lâu Thanh Nguyệt thành.
Một thiếu niên lưng đeo trường kiếm đi vào trong quán rượu, lãnh đạm mở miệng nói: "Rượu và ba món ngon nhất."
"Được ạ, khách quan chờ một lát.
Tiểu nhị của quán vội vàng trả lời, xuống làm đồ ăn.
Gọi món xong, thiếu niên trực tiếp mở Thiên Võng kiểm tra tin tức Thanh Nguyệt Thành.
"Thần Ma đạo tràng? Cho thuê cường giả, còn luyện thể Thần Ma đan nữa, có Tiên Thiên linh khí nâng cao phẩm chất nguyên lực? Lại còn bán gói dịch vụ Thần Ma, công pháp, huyết mạch, thể chất?"
Thiếu niên vừa mở Thiên Võng ra thì thấy toàn là bài thảo luận về Thần Ma đạo tràng, nhất thời sợ ngây người.
Trên thế giới này, còn bán Thần Ma huyết mạch, công pháp, thể chất ư?
Thanh Nguyệt thành này điên rồi sao?
Chẳng mấy chốc rượu và thức ăn được bê lên, thiếu niên nhướng mày, khua tay một miếng kim tệ liền xuất hiện: "Tiểu nhị, Thần Ma đạo tràng này có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi.
Tiểu nhị cười nói.
"Vậy gói dịch vụ Thần Ma gì đó cũng là thật sao?
Thiếu niên hỏi lần nữa.
Tiểu nhị vẫn cười gật đầu: "Thật."
"Nghe nói tràng chủ năm nay mới mười tám, nhưng đã là Tiên Thiên rồi ư?
Thiếu niên hỏi lại.
Tiểu nhị hơi cười, trên mặt đầy sự sùng bái: "Đó là đương nhiên, tràng chủ chính là thiên tài bậc nhất của Thanh Nguyệt thành, mặc dù chưa hề xuất thủ, nhưng lại được công nhận là đệ nhất so với người cùng thế hệ."
Đệ nhất so với người cùng thế hệ, đây là do võ giả Thanh Nguyệt thành phong chứ Giang Thái Huyền căn bản chưa từng thể hiện ra.
Xem ra trong mắt người Thanh Nguyệt thành, chỉ cần có thể nắm giữ Thần Ma đạo tràng, chỉ huy nhóm cường giả Lý Quảng, đừng nói là phải cùng cấp, cả Thanh Nguyệt thành nếu không có người thứ hai, thì làm đệ nhất hay cái gì đó cũng không ai phản đối.
"À.
Thiếu niên lại cười nhạo một tiếng, mang theo một giọng mỉa mai: "Ta thấy tất cả đều là giả, nếu tài nguyên nhiều tác dụng như vậy, sao lại chỉ là Tiên Thiên?"
Tiểu nhị lần này mặt không vui nữa, lạnh mặt nói: "Khách quan, ngươi mà nói chuyện thế này rất dễ bị đánh đấy có biết không?"
"Hửm?
Thiếu niên sắc mặt lạnh lẽo, băng lãnh nhìn tiểu nhị, trong mắt lóe lên sát khí.
Tiểu nhị giật mình, vội vàng lui phía sau, uy hiếp nói: "Nơi này là Thanh Nguyệt thành, ở đây có Thần Ma đạo tràng, ngươi mà dám giết người, thì tuyệt đối không trốn thoát được đâu."
Sắc mặt lành lẽo của thiếu niên dần biến mất, vươn người đứng dậy: "Đệ nhất Thanh Nguyệt thành, rất tốt, đáng để ta xuất kiếm."
Nói xong, một miếng kim tệ bay ra rơi trên bàn, còn người thì đã biến mất không thấy nữa.
"Đây, đây là muốn khiêu chiến tràng chủ sao? Có phải ta gây phiền toái rồi không?
Tiểu nhị bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, bản thân chỉ tùy tiện nói mấy câu, tại sao lại thành ra khiêu chiến rồi?
Nếu như tràng chủ trách tội vậy chẳng phải là mình chết chắc sao?
Thiếu niên trực tiếp đi về phía Thần Ma đạo tràng, hắn chuyển hóa tu vi Tiên Thiên đến cực hạn, chỉ trong thời gian ngắn, đã ra khỏi Thanh Nguyệt thành tiến vào Thanh Nguyệt Sâm Lâm.
Thanh Nguyệt Sâm Lâm, Dương Tử Lăng vừa rời đạo tràng trên đường trở về đã thấy một tên thiếu niên chạy cực nhanh ngang qua như ảo ảnh, lúc hai người chỉ cách nhau mười mét thì đột nhiên dừng lại.
"Cao thủ.
Thiếu niên sắc mặt lạnh lẽo, trường kiếm khẽ run, hắn cảm nhận được trên người nữ nhân này có mùi nguy hiểm, có một tinh thần chiến đấu kiên cường và sôi sục.
Dương Tử Lăng nhíu mày lại, nguyên lực ngầm, mình đã dùng Thần Ma đan, linh khí Tiên Thiên, cũng đã chuyển tu Thần Võ Kinh, nhưng người trước mắt lại cho nàng một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Chẳng lẽ là người của hoàng thất đã phát hiện ra thứ kia, phái người đến đây chăng?
Dương Tử Lăng đang hơi do dự, thì thiếu niên lại mở miệng lần nữa: "Ra tay!"
"Ơ?
Dương Tử Lăng sắc mặt trầm xuống, vừa lật tay trường kiếm đã xuất hiện, kiếm khí sắc bén tung ra, cả người lóe lên một đường sáng màu vàng: "Vậy thì để người thử nghiệm uy lực Thần Võ Kinh của ta."
Keng!
Thân kiếm rung lên, thiếu niên trường kiếm rút ra khỏi vỏ, thanh quang lập lòe, một kiếm đâm thẳng, thanh quang cũng đi theo, làn gió quét qua nhẹ tênh, tựa như một cơn gió, hay tia sáng.
Keng
Hai kiếm giao nhau, trường kiếm của Dương Tử Lăng và thiếu niên đồng thời chuyển động, tựa như linh xà đâm thẳng vào điểm chí mạng của đối phương.