Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 123. Khiêu chiến

Chương 123. Khiêu chiến
Không lâu sau võ giả Tiên Thiên đã gửi thư tới.
Sau khi nhận thư xong, Giang Thái Huyền lâm vào trầm tư.
"Gia Cát Thần Hầu am hiểu trận pháp, ghi là Đại tông sư Trận Pháp, thiên hạ bất khả chiến bại."
"Lý Quảng, kĩ nghệ bắn cung vô song, bách phát bách trúng, là một tay tiễn thủ vô địch."
"Lý Nguyên Bá, thần lực vô song, sức mạnh vô hạn, dũng mãnh hơn người, có thể khống chế Thiên Lôi và những người cùng cấp bậc? Nhưng vì là Thần Ma cấp thấp nên chưa có cơ hội tỉ thí qua, được rồi, vậy viết là vô địch đi."
"Võ Tòng, khống chế tất cả các loại võ học, võ kỹ Đại tông sư, võ kỹ vô địch."
"Cứ như vậy đi, dù sao đối với những võ giả ngoài kia mà nói, bọn hắn xác thực là cùng cấp vô địch.
Giang Thái Huyền sờ sờ cằm, bắt đầu miêu tả kĩ hơn những ưu điểm của các Thần Ma.
Khi Giang Thái Huyền viết xong thì đêm đã khuya, hắn thu vào nhà kho rồi đi tu luyện.
Một đêm trôi qua, Giang Thái Huyền mở cửa đạo tràng ra thì thấy một bóng người thon gầy, đeo kiếm đứng đó: "Tràng chủ, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Giang Thái Huyền không nhìn Hứa Trường Không mà lấy ra một tấm ván gỗ, tiếp tục viết những ưu điểm của các Thần Ma ra, sau đó treo ở trước cửa đạo tràng.
Hứa Trường Không nhìn hắn viết thì không khỏi xùy cười một tiếng: "Vô địch? Thật buồn cười, thế gian này có ai dám tự xưng cùng cấp vô địch? Ai dám tự nhận trận pháp vô địch?"
Giang Thái Huyền không nói chuyện, làm xong những việc này thì hắn mở Thiên Võng ra xem, không thèm nhìn Hứa Trường Không dù chỉ một lần.
"Thanh Nguyệt thành lại đến thêm một đại nhân vật nữa ư? Chậc chậc, thế thì cái Thanh Nguyệt thành này sắp náo nhiệt rồi đây.
Giang Thái Huyền cảm thán nói.
Vương Nguyên phát tin tức là có đại nhân vật sắp đến để đám võ giả trong nội thành an phận một chút, đừng gây chuyện, đồng thời cũng nói ra một sự kiện là muốn thu thập tài nguyên để vận chuyển đi đến bán cho những thành trì khác.
"Tràng chủ, ta muốn khiêu chiến với ngươi!" Hứa Trường Không nhíu mày, lần nữa lên tiếng.
Giang Thái Huyền tiếp tục đọc tin tức, thầm nói: "Đám võ giả Tiên Thiên đã đi tuyên truyền, chắc hẳn hôm nay sẽ có không ít người đến, dù những người kia không nguyện ý thì dưới uy thế của Lý Quảng, cũng nhất định sẽ đến xem mấy món được bày bán ở Thần Ma đạo tràng."
"Tràng chủ, ngươi đang trốn tránh đúng không? Ngươi biết thực lực của ta đã tăng lên không ít nên sợ rồi?
Hứa Trường Không châm chọc nói.
Lúc này Giang Thái Huyền mới giương mắt liếc nhìn Hứa Trường Không, thở dài một tiếng: "Cậu bạn trẻ, sao lại muốn tự rước lấy nhục vậy? Ngươi không phải là đối thủ của ta, hôm qua không phải, hôm nay lại càng không phải."
"Ngươi xem thường ta?
Hứa Trường Không sắc mặt lạnh lẽo, trường kiếm rung lên: "Cho dù thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng sau khi tăng lên cũng không còn kém ngươi nhiều như trước!"
"Thôi vậy.
Giang Thái Huyền lười biếng đứng dậy, hắn chắp tay trước ngực, một luồng nguyên lực cường dao động, ảnh phật màu vàng kim hiện lên sau lưng, dáng vẻ trang nghiêm, buồn trời thương người(*): "Hôm qua ta dùng kiếm pháp đánh bại ngươi, hôm nay ta dùng Chưởng pháp đánh bại ngươi."
(*)悲天悯人: Hồi thứ 13 trong Lão Tàn Du Kí có câu: "Oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nỗi khổ của nhân gian."
Thần sắc Hứa Trường Không nghiêm túc, trường kiếm trong tay chấn động: "Được, vậy để ta cho ngươi biết thế nào là sự tiến bộ của ta!"
Nói xong kiếm thế ngưng tụ, thanh quang nồng đậm, gió lớn ào ào nổi lên, ảnh kiếm đầy trời trong nháy mắt hợp nhất hóa thành một thanh kiếm sắc bén.
"Phật Đăng Sơ Hiện!"
Một uy lực to lớn theo sau bàn tay của phật ảnh mà xuống, mang theo uy lực vô hạn, bao phủ bầu trời.
Ầm ầm
Phù phù
Một chưởng vừa xuống, mặt đất lập tức lún sụt, Hứa Trường Không trực tiếp bị nhấn phập theo mặt đất, sâu đến vài tấc.
"Thiếu niên, không phải ta xem thường ngươi, mà là không nhìn thấy ngươi.
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng, quay người tiến vào Đạo Tràng, tên tiểu tử này ngu quá, ngươi tiến bộ, ta thì không tiến bộ sao?
Phụt phụt.
Hứa Trường Không phun ra một búng máu.
Coi thường có nghĩa là chán ghét, nhưng nhìn không thấy, có nghĩa là trong mắt hắn vốn không có y, lời này thật quá đả thương người.
Bản thân y là thiên tài, khổ tu mười năm, ngang dọc khắp Phong Diệp thành, hăng hái đến đây muốn tung hoành, lần này thì tốt rồi, một chiêu liền trực tiếp khiến y bại.
Hôm qua y bại dưới một chiêu, nghĩ mua thêm vài món đồ thì cũng có thể chống đỡ thêm mấy chiêu, đáng tiếc, vẫn một chiêu đều không đỡ nỗi như cũ.
Y hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói ấy, bản thân là thiên tài, Phong Diệp thành cũng không ít phế vật nhưng y chưa từng khinh thường, cũng không hề mỉa mai. Y chỉ là không nhìn thấy bọn họ, bởi vì những người này không xứng để y xuất kiếm, không xứng để y tự mình động thủ, thậm chí không xứng cùng y nói chuyện!
Hôm nay thì tốt, thế mà lại bị người khác dùng phương thức ấy dạy hắn một bài học.
Hứa Trường Không gian nan bò lên, lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, lảo đảo đi vào Đạo Tràng: "Lấy cho ta một viên Thần Ma đan."
"Trẻ nhỏ dễ dạy.
Giang Thái Huyền tán thưởng một tiếng, nhận lấy mười nghìn nguyên tệ.
Hứa Trường Không ăn Thần Ma đan vào rồi khoanh chân ngồi xuống, điều dưỡng thương thế.
Không bao lâu sau Hứa Trường Không đã luyện hóa xong, thực lực lại tăng lên một phần, y đứng dậy, vẻ mặt đầy hiếu chiến mà nhìn Giang Thái Huyền, rất có ý tứ muốn tái chiến một trận.
Giang Thái Huyền có chút đau đầu, thật là tên võ giả ngu ngốc, không thể thanh nhàn một chút à?
Trực tiếp lựa chọn không nhìn y, Hứa Trường Không lại cao giọng nói: "Tràng chủ, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"
"Ngươi vừa đến liền khiêu chiến với đại BOSS, chuyện này hoàn toàn trái với quy tắc trò chơi.
Giang Thái Huyền xoa mi tâm nói.
"Có ý tứ gì?
Hứa Trường Không vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi đánh bại Dương Tử Lăng trước đi, đánh bại được thì mới có tư cách khiêu chiến với ta.
Giang Thái Huyền khoát tay nói.
"Được, ta sẽ đánh bại Dương Tử Lăng.
Hứa Trường Không tự tin nói xong rồi quay người rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất