Chương 136. Bày trận
Vương Minh Minh hâm mộ không thôi, đáng tiếc hắn không được phần trăm nào, nhưng hắn có thể sẽ được chia phần trăm vào lần sau, nghĩ đến điều này, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều.
Thanh Nguyệt hồ là một vùng đất trù phú, bọn họ chỉ khai phá một chút mà mỗi người đều được chia nhiều như vậy, nếu như khai phá toàn bộ thì sẽ kiếm được đầy tiền, mọi người cùng nhau phát tài.
Sau khi mua được linh khí Tiên Thiên, năm vị gia chủ lập tức luyện hóa tại chỗ, tu vi tăng lên một phần, phẩm chất nguyên lực cũng đã tốt hơn.
"Lần này, nếu lại gặp đệ tử tông môn thì một chiêu cũng thừa sức đối phó chúng.
Lưu Chính đắc ý nói.
Giang Thái Huyền cổ quái nhìn bọn họ, lại nhìn sang Vương Minh Minh.
Vương Minh Minh vội ho một tiếng, nói: "Khụ, Lưu Chính thúc, ngươi nên trở về trông nom Thanh Nguyệt hồ rồi đấy."
Năm vị gia chủ chợt bừng tỉnh, cáo từ rời đi.
Giang Thái Huyền không nói đến chuyện của đệ tử tông môn vì Vương Minh Minh đã nói qua rồi, giờ chỉ cần thu thập vật liệu trận pháp cho đủ, bị giá họa một lần cũng không phải chuyện gì lớn lao cả, hơn nữa việc này cũng không lớn lao gì.
Lý Nguyên Bá trở về, trong khoảng thời gian này, hắn đã tích lũy đầy đủ Thần Ma đan, nhưng vẫn còn hai lần đi thanh lý Thanh Nguyệt hồ nữa: "Tràng chủ, để Lý Quảng và Thần Hầu đi đi, ta và Võ Tòng muốn bế quan."
"Các ngươi cũng muốn tấn cấp Đạo Quả à?
Giang Thái Huyền kinh ngạc.
"Ừm, nhiệm vụ trước đó của Võ Tòng nhiều hơn bọn ta, tích lũy Thần Ma đan cũng nhiều hơn, có thể đủ để trực tiếp vượt qua Đạo Quả rồi.
Lý Nguyên Bá nói.
"Vậy được, còn lại giao cho Lý Quảng và Thần Hầu giải quyết.
Giang Thái Huyền nói.
"Đa tạ tràng chủ.
Lý Nguyên Bá ôm quyền rời đi, Võ Tòng cũng đi theo sau, được sự đồng ý của Giang Thái Huyền trực tiếp treo trên cây.
"Tại sao luôn có cảm giác Thần Ma không đủ dùng nhỉ?"
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ bĩu môi, hai vị trực tiếp đột phá bế quan, một lần bế quan cũng đều rất lâu, trong thời gian này thiếu nhân viên trầm trọng.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra xem bài đăng, liếc thấy Vương Minh Minh đang điên cuồng bỏ tiền vào bàn quay, đột nhiên hắn nói: "Vương thiếu thành chủ, cha ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm."
"Nói cho ông biết là ta không ăn, ta hiện tại đang rất bận, không có thời gian.
Vương Minh Minh cũng không quay đầu lại, nói, nhìn vào bàn quay với hai mắt đỏ ngầu, trên mặt lại càng hiện lên vẻ điên cuồng.
Bản thân mang theo nhiều nguyên tệ như vậy, nhất định có thể lấy được phần thưởng, phần thưởng lần này chính là Thần Võ thể của Võ Tòng đó!
Giang Thái Huyền hỗ trợ trả lời một câu: "Con của ngươi không về đâu, hắn đang bận lắm."
"Bận bịu cái khỉ gì, tràng chủ, nhân vật lớn của quốc đô tới rồi, bảo tên nghịch tử kia về nhanh lên.
Vương Nguyên nằm vùng Thiên Võng nên trả lời rất nhanh.
"Thiếu thành chủ, phụ thân ngươi nói có nhân vật lớn tới nhà.
Giang Thái Huyền tốt bụng giúp đỡ chuyển đạt.
"Nhân vật lớn nào vậy, có thể lớn bằng tràng chủ à? Không quay về, ta có cảm giác ta sắp trúng thưởng rồi!" Vương Minh Minh lấy một nguyên tệ ra, kích động nói.
"..."
Ta có thể nói, loại cảm giác này của ngươi, ta đã từng có qua rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng Vương Minh Minh vẫn quyết định không quay về, giờ hắn có đủ sức để chơi cả đêm luôn!
Không lâu sau, có quản gia của phủ thành chủ đến, tiếc là kéo cũng kéo không được, chỉ có thể để mặc cho Vương thiếu thành chủ ở chỗ này chơi rút thưởng.
"Không biết lần này người tới là nhân vật lớn nào nhỉ, liệu có phải còn giàu hơn so với Dương Tử Lăng hay không?"
Giang Thái Huyền lắc đầu, hắn cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, Dương Tử Lăng chính là người dám tạo phản đó, người có thể hơn nàng chắc cũng không có mấy người đâu.
Hắn nằm trên võng lắc lư, để Vương Minh Minh một mình rút thưởng, hắn lười để ý đến.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, một đám người đang hâm mộ Lưu Chính bọn họ kiếm được món tiền lớn, bắt đầu nghĩ rằng, có phải bản thân cũng nên chuẩn bị kế hoạch khai phá một nơi rồi hay không.
Nhưng mà hiện tại ở Thanh Nguyệt thành nơi cần khai phá cũng đã khai phá rồi, Yêu Thú Sơn Mạch bị đại gia tộc và Thanh Nguyệt Học Viện chiếm, Thanh Nguyệt hồ thì bị Lưu Chính bọn họ chiếm cả rồi.
Ở địa bàn ngoài thành thì thế lực ngoài thành đang phát triển mạnh, bọn họ muốn nhúng tay cũng không có cơ hội.
Giang Thái Huyền xem xong Thiên Võng, thấy không có tin tức gì mới liền bước đi vào vườn thuốc.
"Trời, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong vườn thuốc mọc đầy tinh mễ, còn dược liệu thì không thấy đâu nữa, một gốc cũng không thấy.
"Thần Hầu, đây là có chuyện gì?
Giang Thái Huyền rất khó chịu, mặc dù những dược liệu này không quý gì, nhưng nó cũng là tiền.
"Tràng chủ, bày trận thì cần có nguyên khí trời đất, vì không có nguyên tinh nên đành phải luyện dược liệu thôi, đừng có hoài nghi năng lực của một trận pháp Thần Ma, ngay cả nguyên lực bên trong dược liệu cũng có thể được tinh luyện đó.
Gia Cát Thần Hầu ngạo nghễ nói.
"..."
Đã ai nghi ngờ năng lực trận pháp của ngươi đâu? Nhưng quan trọng là ngươi nhổ hết toàn bộ dược liệu ở đây để bày trận pháp, rồi thay hết thành tinh mễ, làm vậy cũng được hả?
"Tràng chủ, không nên quá kích động, tinh mễ này trải qua sự nâng cấp của cây Thần Ma, phẩm chất đang thay đổi, đến lúc trưởng thành tới một mức nhất định, chúng ta cũng đỡ phải tích lũy mấy viên Thần Ma đan, dùng tinh mễ bổ sung vào là được rồi.
Gia Cát Thần Hầu lại nói.
"Nhưng sao không dùng dược liệu nữa?
Giang Thái Huyền không biết làm sao.
"Sản lượng cao hơn, được rồi, không nói nữa, ta bận lắm, đang thanh lý Thanh Nguyệt hồ đây.
Gia Cát Thần Hầu nói.
Giang Thái Huyền không biết nói gì nữa, cái đám này đúng là biết cách nâng cấp bản thân.
"Tinh mễ có thể nâng cao nguyên lực, mà những thứ này đều trải qua sự hỗ trợ của cây Thần Ma, hay là ta thử trước nhỉ? Cứ làm như vậy đi.
Giang Thái Huyền quả quyết nhổ một cây, sau đó đi nấu cơm.