Chương 135. Con số may mắn
Thần Ma đạo tràng.
Thời gian nhận linh thực đã đến, Giang Thái Huyền nhận lấy linh thực miễn phí của mình, khoanh chân tu luyện, hắn vẫn chọn Thần Huyết đan.
Về phần linh khí Tiên Thiên vẫn nên là bỏ đi, một viên Thần Huyết đan cũng bù được hai sợi linh khí Tiên Thiên rồi, hắn không ngốc đến mức không biết lựa chọn thế nào là đúng.
Ăn Thần Huyết đan vào rồi tiếp tục luyện hóa.
"Cuối cùng cũng đạt Tiên Thiên đỉnh phong, còn thiếu chút linh khí Tiên Thiên là được lên được Trúc Cơ rồi.
Giang Thái Huyền vươn người đứng dậy.
Một ngày mới bắt đầu, hi vọng có thể có khách tới cửa.
"Kiểm tra Thiên Võng xem nào? Gì cơ? Đội ngũ đem tài nguyên đi bán đã trở về rồi sao?
Giang Thái Huyền vui mừng.
Trên Thiên Võng truyền ra tin tức thương đội Thanh Nguyệt thành đã trở về.
"Trở về thì tốt, ta ngồi chờ các ngươi tới cửa."
Giang Thái Huyền đi rửa mặt rồi đặt người nằm trên võng chờ đối phương tới cửa.
Một lúc lâu sau, người của đại gia tộc quả nhiên đến, có Trần Trung Hà, Vương Minh Minh, gia chủ mới của Tiêu gia, cũng là đường thúc của Tiêu Thiên -Tiêu Thành, ba gia chủ của đại gia tộc cùng nhau đi tới.
"Hoan nghênh các vị, lần này kiếm được không ít tiền phải không?
Giang Thái Huyền cười híp mắt nhìn ba người.
"Tràng chủ, xin cứu mạng.
Vẻ mặt ba người họ buồn rười rượi, phiền muộn nói: "Tràng chủ, chúng ta bị cướp rồi."
"Cái gì? Bị cướp?
Giang Thái Huyền sửng sốt, hắn sầm mặt, sao lại có thể bị người ta cướp cơ chứ?
"Tràng chủ, chúng ta chở hàng đi bán ở Vân Thủy thành, ai ngờ đột nhiên có mấy tên cướp chạy ra chặn đường, người của chúng ta đã liều hết mình mới bảo vệ được một phần tài nguyên và miễn cưỡng bảo vệ được cái mạng.
Tiêu Thành buồn rầu.
"Có mấy tên cướp vặt thôi mà các ngươi cũng không xử lý được hả? Vậy chẳng phải quá vô dụng rồi à?
Sắc mặc Giang Thái Huyền liền khó coi, Thần cấp công pháp cho các ngươi mua về để làm cảnh à?
"Tràng chủ, mấy thành lớn thật sự rất nguy hiểm, mấy tên cướp đường kia đều có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.
Tiêu Thành cười khổ.
"Nếu như là một hai tên Trúc Cơ sơ kỳ còn được, nhưng giờ đây, lão tổ tông Tiêu gia đầu quân thành chủ Thanh Nguyệt đã bị Võ Tòng diệt rồi, hiện tại chỉ còn hai vị lão tổ Trúc Cơ trung kỳ thuộc Vương gia và Trần gia, còn lại mấy vị Trúc Cơ sơ kỳ kia đi cũng vô dụng.
Trần Trung Hà bất đắc dĩ nói.
"Vậy các ngươi đây đang dự định đến thuê cường giả sao?
Giang Thái Huyền suy tư, vuốt cằm nói: "Như vậy vừa đi vừa về cũng mất ít nhất là vài ngày, sợ là các ngươi thuê không nổi."
"Vậy xin tràng chủ cho thuê giá rẻ một chút, giảm giá cho chúng ta đi.
Vương Minh Minh nghiêm mặt nói.
"Giảm giá?
Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: "Nợ của tiểu tử ngươi ta còn chưa tính, giờ còn muốn giảm giá? Không có cửa nhé!"
Hai vị gia chủ hai nhìn nhau, không biết Vương Minh Minh đã làm gì chọc giận đến tràng chủ.
"Thực ra, các ngươi có thể thế này.
Giang Thái Huyền thầm nảy ra một ý, hắn nói: "Các ngươi phái người thăm dò kỹ sào huyệt của đối phương, rồi mới đến thuê, như vậy chỉ cần ra tay một lần trực tiếp giải quyết một mẻ luôn, đỡ vất vả nhiều lần."
Ba người trầm mặc một chút, nói: "Nhưng mà, trong khoảng thời gian này e rằng chúng ta không thể đi Vân Thủy thành được nữa, ở đó không bán được tài nguyên."
"Vậy có thể đổi qua thành trì khác.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt nói: "Các ngươi không biết sao? Có một thiên tài đã tới Thanh Nguyệt thành chúng ta, đến từ Phong Diệp thành, là người đã đánh thắng hết những người trẻ tuổi ở Phong Diệp thành, hắn chỉ là Tiên Thiên mà có thể tới đây, các ngươi có thể hỏi thăm đường từ hắn."
"Tiên Thiên mà dám chạy tới đây sao?
Ba người họ mở to hai mắt.
Nếu như là chặng đường mà Tiên Thiên có thể đi tới đây thì đường này hẳn là không có thổ phỉ cướp giữa đường, cùng lắm thì chỉ là mấy tên cướp tép riu, với thực lực của bọn họ cũng hoàn toàn có thể giải quyết được.
"Ừm, nếu ta đoán không sai thì người đó bây giờ hẳn là đang ở quán rượu Thanh Nguyệt, tên là Hứa Trường Không, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi .
Giang Thái Huyền nói.
"Đa tạ tràng chủ, chúng ta đi tìm hắn ngay đây, cáo từ.
Trần Trung Hà cùng Tiêu Thành ôm quyền rời đi, Vương Minh Minh thì ở lại.
"Tràng chủ, ta muốn mua chút đồ.
Vương Minh Minh cười khan nói, đồ cướp được của hai tên Tiên Thiên kia còn chưa dùng hết.
Không thể không nói, hai đệ tử giáo phái kia có rất nhiều tiền, hai cái nhẫn không gian chỉ toàn là tiền, cộng lại phải đến ba mươi nghìn nguyên tệ, còn có các loại chai lọ đan dược, nếu bán đi thì ít nhất cũng kiếm được hơn nghìn nguyên tệ nữa.
"Muốn mua gì?
Giang Thái Huyền nói.
"Hai sợi linh khí Tiên Thiên.
Vương Minh Minh thoải mái lấy ra một vạn nguyên tệ.
Giang Thái Huyền nhận tiền, đưa đồ: "Còn muốn mua gì nữa không?"
"Bàn xoay!" Vương Minh Minh nắm chặt thành quyền, vẻ mặt kiên định: "Ta nhất định sẽ giành được phần thưởng, ta là người rất may mắn!"
"Đúng vậy, ngươi là người rất may mắn, ta luôn tin tưởng ngươi!" Giang Thái Huyền tâng bốc một câu, trên mặt Vương Minh Minh hiện lên một tia đắc ý.
Người rất may mắn...
Vương thiếu thành chủ, ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy?
"Tràng chủ, bọn ta tới rồi.
Lưu Chính cùng mấy tên tiểu gia chủ nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt vui mừng.
"Lưu gia chủ, các vị gia chủ, mời vào bên trong.
Giang Thái Huyền vội vàng nghênh tiếp bọn họ.
"Tràng chủ, nhờ ngươi chỉ điểm khai phá Thanh Nguyệt hồ, nên thu nhập lần này của bọn ta mới nhiều như vậy.
Trên mặt Lưu Chính vui mừng không che giấu được, còn mấy vị gia chủ kia cũng hết sức kích động.
"Xem ra các ngươi kiếm được không ít nha.
Giang Thái Huyền cười nói, cũng mừng thay cho bọn họ, vì bọn họ đi một thành nhỏ khác.
"Tràng chủ, cho ta một sợi linh khí Tiên Thiên.
Lưu Chính kích động nói.
"Có ngay.
Giang Thái Huyền vội vàng lấy linh khí Tiên Thiên ra, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Mấy vị gia chủ khác cũng mua linh khí Tiên thiên, tính cả Lưu Chính thì tổng cộng có năm người, trong chốc lát đã được trích phần trăm là hai trăm năm mươi, thôi được con số này rất may mắn.