Chương 137. Vân công tử
Bây giờ Tây Môn Mập Mạp đang bế quan, nhóm Thần Ma cũng không có thời gian tới làm cơm, chỉ có thể tự mình làm vậy.
"Tràng chủ, ngươi còn tự mình nấu cơm à? Đến nhà ta ăn đi.
Vương Minh Minh rút thưởng xong thấy vậy thì mở miệng nói.
"Không đi, chỗ ta đây là tinh mễ đặc biệt đó.
Giang Thái Huyền lắc đầu.
Tinh mễ này trải qua sự hỗ trợ của Thần Ma cây, tuyệt đối tốt hơn gấp mấy lần so với tinh mễ bình thường.
"Tinh mễ?
Vương Minh Minh giật mình, vội vàng nói: "Tràng chủ, lát nữa cho ta ăn ké một ít với."
"Đừng có hòng.
Giang Thái Huyền cười lạnh.
"Một nguyên tệ.
Vương Minh Minh quả quyết mở miệng.
"Hai nguyên tệ một bát.
Giang Thái Huyền đưa ra hai ngón tay.
"Được thôi, hai thì hai.
Vương Minh Minh đưa hai nguyên tệ.
Giang Thái Huyền bắt đầu đi nấu cơm, về phần đồ ăn thì vẫn là thịt yêu thú, chỉ là đổi thịt của loài khác, không sợ ăn ngán.
Hai nguyên tệ một bát cơm, đây chắc chắn là bát cơm quý nhất Thanh Nguyệt thành, tinh mễ mặc dù đắt đỏ, nhưng cũng không bán được đến cái giá này.
"Nơi này chính là Thần Ma đạo tràng phải không?"
Có ba người bước nhanh đến, một người trong đó chắp tay sau lưng, cách ăn mặc giống như một quý công tử, quần áo lộng lẫy được trang trí bằng sợi vàng, ngay eo có treo một ngọc bội quý.
Hai người khác, một nam một nữ, thần sắc mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng lại đi phía sau người này.
"Nơi này đúng là Thần Ma đạo tràng, ta là..."
Giang Thái Huyền còn chưa nói xong, quý công tử kia khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái rồi đi thẳng vào.
Một nam một nữ kia liếc mắt nhìn Giang Thái Huyền, khinh thường nói: "Thành trì cấp thấp đúng là thành trì cấp thấp, trước đó thì có tên tiểu nhị của quán chen mồm nói bậy, giờ lại có đầu bếp nấu cơm dám tùy tiện trả lời?"
Đầu bếp...nấu cơm?
Má nó, tại nhân viên không đủ nên ta mới tự mình ra tay đó, vả lại, ta làm cho bản thân ăn, còn Vương Minh Minh kia là mua hai nguyên tệ một bát đó!
"Vân công tử, vị này là tràng chủ Thần Ma đạo tràng Giang Thái Huyền.
Nam tử còn lại chỉ về phía Vương Minh Minh đang điên cuồng rút thưởng, mang theo một tia e sợ, giới thiệu nói.
"Hửm? Là các ngươi à, cút đi, đừng đến phiền ta.
Vương Minh Minh phẫn nộ quát, hai người này chính là Lưu Khánh và Dư Hồng, hắn hiện tại không có thời gian đánh bọn họ, bây giờ hắn chỉ muốn trúng thưởng thôi!
Vương Minh Minh là ta sao? Giang Thái Huyền ngơ ngác trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, hiểu rồi, ba người này chắc là người của tông môn mà Vương Minh Minh cướp bóc hôm trước.
"Thiếu thành chủ Vương Minh Minh đâu?
Vân công tử lạnh lùng nhìn Giang Thái Huyền, nói: "Nghe nói hắn ở chỗ này, hiện tại đang ở đâu?"
Vương Minh Minh một mặt mờ mịt nhìn hắn: "Ngươi là ai vậy?"
Tìm ta? Ta không biết ngươi, chẳng lẽ đây là trưởng lão của tông môn kia? Nhưng nhìn có vẻ trẻ tuổi quá.
Mặc kệ đi, có lẽ là lão quái vật ngụy trang thành, điều này đối với Đạo Quả mà nói không phải là việc khó.
Nghĩ đến đây, Vương Minh Minh vỗ đùi: "Mười nghìn nguyên tệ, cho ta..."
"Khụ, Vương thiếu thành chủ, ba vị này đều là Tiên Thiên.
Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nhắc nhở.
"Vương thiếu thành chủ?
Ba người sững sờ, kinh ngạc nhìn Vương Minh Minh: "Ngươi không phải Giang Thái Huyền sao?"
"Giang Thái Huyền ở đây.
Giang Thái Huyền bĩu môi, đi vào đạo tràng: "Vị này là thiếu thành chủ, các ngươi tới đây làm gì, tìm người hay là mua đồ?"
Vương Minh Minh cười khan một tiếng, nói: "Ta và tràng chủ là bạn tốt, tràng chủ quả thực là muốn giữ ta lại ăn cơm, còn tự thân xuống bếp, ta cũng cảm thấy ngại rồi đây."
Vốn dĩ sát ý của Lưu Khánh và Dư Hồng lại bùng lên, nhưng khi nghe nói như thế liền lập tức thu lại.
Một thiếu thành chủ bọn họ không để vào mắt, nhưng nếu là bạn tốt của tràng chủ Thần Ma đạo tràng thì phải kiêng dè rồi.
Giang Thái Huyền cũng không vạch trần, hắn mở miệng nói: "Nếu muốn mua đồ thì nơi này có công pháp, thể chất, huyết mạch, các ngươi tự xem đi, còn có Thần Ma đan, Thần Huyết đan, linh khí Tiên Thiên."
Vương Minh Minh tiếp tục rút thưởng.
"Công pháp, thể chất, huyết mạch... Thần cấp sao?
Vân công tử nhìn lướt qua, lập tức mở to hai mắt nhìn, nơi này thế mà ngay cả Thần cấp cũng bán được?
Lưu Khánh và Dư Hồng lạnh lùng nói: "Những thứ này đều là thật sao?"
Thần cấp đúng là không thể tin được, cho dù bọn họ đã tra rõ tin tức trên Thiên Võng, nhưng vẫn không thể nào tin được.
"Chẳng phải các ngươi đã được thể nghiệm thử rồi à?
Giang Thái Huyền thản nhiên nói: "Các ngươi đến một chiêu của Tiên Thiên trong thành cũng không tiếp được, đó chính là nghiệm chứng tốt nhất."
Hai người họ lập tức xấu hổ, dè dặt liếc nhìn Vân công tử.
Trong mắt Vân công tử hiện lên vẻ khác lạ: "Có thật là Dương Tử Lăng đã bỏ ra ba trăm nghìn nguyên tệ ở chỗ này hay không?"
"Nếu ngươi đến để tìm bằng chứng thì xin mời xem Thiên Võng, còn nếu là đến mua đồ, thì mời xem kỹ vật phẩm.
Giang Thái Huyền xua tay, hắn lười đi chứng thực.
"Được, ta thật muốn xem xem, Thần Ma đạo tràng này có thần kỳ như vậy hay không.
Vân công tử khẽ cười một tiếng, vừa lật tay, một túi tiền xuất hiện: "Ở đây có mười nghìn nguyên tệ, một viên Thần Ma đan."
Giang Thái Huyền lấy Thần Ma đan ra, giao cho Vân công tử, nhận lấy nguyên tệ.
Vân công tử luyện hóa tại chỗ, tinh luyện ra không ít tạp chất, nguyên khí Tiên Thiên vận chuyển một vòng, tạp chất rơi xuống, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Hiệu quả của đan này so với nghe đồn bên ngoài còn mạnh hơn nhiều."
Giang Thái Huyền cười mà không nói.
Lưu Khánh và Dư Hồng vẻ mặt hâm mộ, chợt âm hiểm liếc nhìn Vương Minh Minh, tiền của bọn hắn chính là bị cái thằng nhãi cướp mất.