Chương 138. Nghèo mạt rệp
"Còn muốn mua gì không?
Giang Thái Huyền nhìn Vân công tử thản nhiên nói.
"Hai sợi linh khí Tiên thiên, công pháp Thần cấp từ Nhập Môn đến Thần Thông, ta không thể kém hơn Dương Tử Lăng được.
Vân công tử cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
Hai mắt Giang Thái Huyền sáng lên, nói: "Công pháp từ Nhập Môn đến Thần Thông giá một nghìn một trăm mười nguyên tinh, cộng thêm năm mươi nguyên tệ mua hai sợi Tiên Thiên linh khí, một trăm linh tinh(*)."
(*) Linh tinh: một loại tiền tệ
Vân công tử thò tay vào nhẫn tìm một lượt, đột nhiên dừng lại, trên mặt đầy xấu hổ.
"Sao vậy, ngươi không có tiền sao?
Sắc mặt Giang Thái Huyền lãnh đạm không cảm xúc.
Vương Minh Minh đang quay bàn cũng tỏ vẻ mỉa mai: "Thế này mà muốn so với Dương tiểu thư à, người ta vừa vung tay đã lấy ra ba trăm nghìn nguyên tệ đó, còn không thèm chớp mắt luôn."
Sắc mặt Vân công tử bỗng chốc đỏ lên, trước đó không chú ý đến giá tiền, hiện tại cộng lại tất cả phải mất hơn một nghìn nguyên tinh, nhưng hắn không phải là mua không nổi mà là còn dùng vào việc khác nữa nên không nỡ tiêu.
"Vân công tử.
Lưu Khánh và Dư Hồng thấp giọng gọi một tiếng, nói: "Thành chủ mời chúng ta qua đó, có chuyện vô cùng khẩn cấp."
Sắc mặt Vân công tử dịu đi, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì chúng ta quay về trước, tràng chủ, lần sau chúng ta lại đến, cáo từ."
Vân công tử nói xong liền chuồn đi.
"Nghèo mạt rệp.
Vương Minh Minh không nhịn được liền bĩu môi: "Còn nói là phụ thân ta mời các ngươi trở về, các ngươi là cái thá gì chứ?"
Bước chân ba người họ dừng lại một lát, sắc mặt đen như nhọ nồi, tốc độ rời đi ngày một nhanh.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, không quên hô lên một câu: "Trên Thiên Võng Vương thành chủ không gọi các ngươi đâu chớ đi nhanh như vậy kẻo vấp ngã đó."
Dám nói ta là đầu bếp, ta chọc tức chết ngươi.
Ba người họ loạng choạng suýt chút nữa là ngã quỵ xuống, bọn họ một người là nhân vật lớn đến từ quốc đô, hai người là đệ tử tông môn, chưa từng gặp qua sự sỉ nhục thế này!
"Vương thiếu thành chủ, đối phương có thể là nhân vật lớn đến từ quốc đô, ngươi có chắc chắn là khi trở về sẽ không bị đánh chết không?
Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh, thằng nhãi này đúng là không sợ chết mà.
"Sợ cái gì chứ, đêm nay ta không về.
Vương Minh Minh điên cuồng nói, xem ra thật sự muốn chơi cả đêm rồi.
"Lại có thêm ba nghìn nguyên tệ rồi.
Giang Thái Huyền nhìn tiểu kim khố của mình, sung sướng cực kỳ.
...
"Chết tiệt, một cái thành trì rác rưởi, cửa hàng thì cấp thấp mà dám bán đắt như vậy, cho rằng công pháp kia là Thần cấp thật sao?
Bên trong Thanh Nguyệt Sâm Lâm, vẻ mặt Vân công tử phẫn nộ, trong mắt lóe lên sự âm hiểm.
"Điện hạ bớt giận.
Hai người họ vội vàng ôm quyền hành lễ: "Điện hạ, hiện tại sư phụ chưa tới nên chỉ có thể nhẫn nại mà thôi."
"Hừ, chờ Lâm lão đến đoạt được Thần Ma đạo tràng này, hôm nay dám sỉ nhục ta như vậy, còn cả thiếu thành chủ Vương Minh Minh kia nữa. Đợi ta trở về quốc đô, lập tức sẽ đổi thành chủ Thanh Nguyệt thành.
Vân công tử thần sắc u ám nói.
"Điện hạ anh minh, nhưng mà, thực lực Thần Ma đạo tràng không hề yếu, hơn nữa còn có thể so với võ giả Đạo Quả, một mình sư phụ sợ là rất khó hạ được.
Lưu Khánh thấp giọng nói.
"Ha ha, có thể so với Đạo Quả sao, chúng chỉ là một đám phế vật vừa đột phá, cảnh giới chưa ổn định mà thôi, ta đã đưa nguyên linh căn cho Lâm lão rồi, tin là không lâu nữa khi Lâm lão đến đây thì lão đã lên Đạo Quả trung kỳ.
Vân công tử cười lạnh nói.
"Điện hạ anh minh, nếu như sư phụ đột phá Đạo Quả trung kỳ, nhất định có thể hạ đượcThần Ma đạo tràng, đến lúc đó, tất cả đồ bên trong đều là của điện hạ.
Hai người Lưu Khánh vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, nỗi nhục mà chúng ta chịu đựng cũng có thể đòi lại được rồi.
Dư Hồng cũng nói.
"Được rồi, đừng gọi ta là điện hạ nữa, các ngươi trở về chỗ Dương Tử Lăng kia dò xét tin tức Vân Lệnh đi.
Vân công tử nói.
"Vâng.
Hai người họ hành lễ một cái, rồi cất bước rời đi.
Giang Thái Huyền tiễn hai người kia đi, liền dạo quanh Thiên Võng kiểm tra tin tức.
Chẳng mấy chốc lại có người đến, là một võ giả xa lạ, cũng là võ giả Tiên Thiên, ăn mặc rất phi phàm, mặt sắc như đao, vô cùng lạnh lùng.
"Hoan nghênh.
Giang Thái Huyền thầm nghi hoặc, hôm nay là ngày gì mà lại tới một người nhìn bất phàm như vậy.
"Thần Võ Kinh, từ Tiên Thiên đến Trúc Cơ.
Người tới lạnh lùng nói, trực tiếp lấy ra một nghìn một trăm nguyên tệ.
Giang Thái Huyền một tay lấy tiền, một tay giao hàng, không khó nhận ra rằng người này đã tìm hiểu kỹ càng về đạo tràng rồi mới tới.
"Linh khí Tiên Thiên, hai sợi.
Lại lấy ra thêm mười nghìn nguyên tệ.
Võ giả Tiên Thiên mua xong đồ liền rời đi.
Không bao lâu sau lại có thêm người đến, cũng là một người lạ, điều này khiến Giang Thái Huyền cảm thấy rất kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy, đột nhiên có nhiều võ giả xa lạ đến đây vậy, không những vậy, toàn bộ đều là người có thực lực cao.
Những người này về cơ bản đều đến mua chút đồ, công pháp bán không được bao nhiêu, song Thần Ma đan và linh khí Tiên Thiên thì bán được khá nhiều.
Đợi làm xong việc thì sắc trời cũng đã tối rồi, Vương Minh Minh đói gần chết nên đã tự mình đi nấu cơm.
"Tràng chủ, hôm nay việc làm ăn của ngươi tốt vậy sao?
Vương Minh Minh vọc cơm, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là tinh mễ thật sao? Tại sao ta cảm giác không khác gì so với ăn Thần Ma đan vậy, chỉ là kém một chút."
Giang Thái Huyền ăn một miếng cũng thấy có cảm giác này, chỉ là kém xa so với Thần Ma đan rồi, hơn nữa, nguyên lực trong cơ thể tiết ra nhiều hơn, so với tự mình tu luyện sẽ chậm một chút.
"Đây là phương pháp trồng trọt đặc biệt, còn về việc làm ăn buôn bán, ta cũng rất kinh ngạc.
Giang Thái Huyền xoa mi tâm, hôm nay, không tính võ giả lạ lẫm mua công pháp Tiên Thiên Trúc Cơ kia, tiền hoa hồng của hắn cũng được hơn một nghìn nguyên tệ.
Nếu cứ theo chiều hướng này, hắn sẽ mua được mười sợi linh khí Tiên Thiên ngay thôi.
"Gần đây ngươi có nghe tin đồn nào nói sẽ có người đến Thanh Nguyệt thành không?
Giang Thái Huyền nuốt tiếp miếng thịt yêu thú rồi hỏi.
Vương Minh Minh lắc đầu: "Ta làm gì có thời giờ để ý những việc này, ta còn đang nghĩ biện pháp kiếm tiền đây."
Ngươi nghĩ cách tiêu tiền thì có.
Giang Thái Huyền trợn mắt, biết hỏi Vương Minh Minh cũng không hỏi được gì, cơm nước xong xuôi trực tiếp nằm ngủ trên võng, còn Vương Minh Minh thì tiếp tục rút thưởng.