Chương 139. Màn diễn ăn khách ở quán rượu Thanh Nguyệt
Người từ bên ngoài tìm đến Thanh Nguyệt thành càng ngày càng nhiều, khiến Thanh Nguyệt thành càng thêm náo nhiệt, nhưng cũng có giới hạn.
Có không ít võ giả ngoại lai vô cùng cuồng ngạo, đa số đều xem thường võ giả Thanh Nguyệt thành, thậm chí còn muốn ăn cơm chùa.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, những võ giả cuồng ngạo này đa số đều bị đánh.
Mà toàn là gục ngay sau một chiêu, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
"Ta thật không hiểu nổi, tại sao mấy con gà yếu ớt kia lại dám cuồng vọng như thế?
Một vị Tiên Thiên của Thanh Nguyệt thành bất đắc dĩ phát bài viết trên Thiên Võng.
"Thế giới này rốt cuộc sao vậy? Đến ta còn không dám vậy mà tại sao những con gà yếu ớt này, con nào con nấy cũng cho là mình đúng hết vậy?"
"Điều này khiến ta nghĩ đến có thiếu niên từng khiêu chiến tràng chủ, mà thiếu niên kia tên là gì ý nhỉ? Mấy ngày nay không thấy có động tĩnh rồi?"
Chuyện khiêu chiến Giang Thái Huyền sớm đã lan truyền ra ngoài, Hứa Trường Không liên tiếp bại mấy lần, một chiêu cũng không đỡ được, sau đó lại chạy tới khiêu chiến Dương Tử Lăng, nhưng cũng cùng một kết cục thảm bại, cuối cùng thì phá sản luôn rồi.
"Người thiếu niên tên Hứa Trường Không mà ngươi nói vì ăn một bữa quá nhiều, hiện tại đang ở quán rượu Thanh Nguyệt rửa bát gán nợ, làm việc rất khổ cực, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, tiêu hao quá lớn nên ăn lại càng nhiều hơn rồi, thế cho nên hắn càng ngày nợ càng nhiều."
Giang Thái Huyền lơ mơ nhìn Thiên Võng, Hứa Trường Không chạy đi rửa bát rồi ư? Còn ăn càng ngày càng nhiều nữa?
Cứ tiếp tục như vậy, vậy chẳng phải là cả đời cũng không trả hết nợ sao?
"Một thằng nhỏ đơn thuần như vậy, sư phụ hắn thật sự chỉ dạy hắn tu luyện thôi, còn những kiến thức khác thì lại không dạy chút nào.
Giang Thái Huyền xoa mi tâm, mặc niệm cho Hứa Trường Không.
"Nhưng không phải ta bảo Tiêu Thành, Trần Trung Hà đi tìm hắn sao, tại sao vẫn còn đang rửa chén vậy?
Giang Thái Huyền không hiểu, phát bài viết lên Thiên Võng hỏi thăm.
"Tràng chủ, chưởng quầy Thanh Nguyệt không thả người, Hứa Trường Không nợ tiền quá nhiều, chúng ta mời hắn sẽ thêm lỗ vốn mà thôi, cho nên chỉ lấy phần bản đồ tuyến đường.
Trần Trung Hà bất đắc dĩ đáp.
"Nợ quá nhiều? Ăn thì cũng có ăn được bao nhiêu đâu mà?
Giang Thái Huyền không hiểu, cho dù ngày ngày đều ăn thịt yêu thú, vậy cũng không thể nợ nguyên tệ nhiều như vậy, cùng lắm là hơn chục nghìn chứ mấy.
"Hắn ăn mỗi ngày thì thôi không nói làm gì, nhưng hắn còn đi khiêu chiến Dương Tử Lăng, đã thế hoàn toàn không quan tâm đến nơi đánh, làm hỏng đồ dùng trong quán của quán rượu Thanh Nguyệt, lại còn đuổi khách hàng đi, ha ha, cả đời này của hắn đoán chừng không ra được rồi.
Trần Trung Hà cười lạnh.
"Vậy à, vậy chưởng quầy còn muốn cho hắn làm việc à? Sao không đuổi hắn đi luôn cho rồi?
Giang Thái Huyền thắc mắc, đây chẳng khác nào tự phá chuyện làm ăn của mình cả.
Lần này Trần Trung Hà không trả lời ngay, có thể là đang bận chuyện khác, tầm mười lăm phút sau mới trả lời: "Cuộc chiến Tiên Thiên tìm ở đâu được chứ, nó đã thành điểm đặc sắc của quán rượu Thanh Nguyệt rồi, tên Hạ Tam kia còn đang ước bọn họ đến mỗi ngày kia kìa."
Giang Thái Huyền có thể tưởng tượng được, ở quán rượu Thanh Nguyệt, chưởng quầy Hạ Tam trên mặt đang nở nụ cười bỉ ổi, một bên lừa bịp Hứa Trường Không, hù dọa hắn về việc đang nợ rất nhiều tiền để hắn mau chóng làm việc, một bên vui mừng đếm tiền.
Làm hỏng mấy bộ bàn ghế thì đáng bao nhiêu chứ? Trước còn dọa khách hàng chạy, hiện tại dọa khách khách cũng không đi nữa, đều muốn ở lại xem kịch, có thể nói, hiện tại quán rượu Thanh Nguyệt kiếm được món lời lớn, cũng khiến cho Hạ Tam nhìn thấy một kế hoạch kiếm tiền trước mắt.
Bán vé, thuê võ giả đến tỷ thí, rồi mở bàn đặt cược!
Như vậy, dù giá cả thịt rượu có tăng gấp đôi đi nữa cũng vẫn có người tới.
"Không ngờ rằng một thiếu niên đơn thuần lại suy đồi đến nước này."
Giang Thái Huyền cảm thán một tiếng, không cảm thấy xấu hổ khi hãm hại thất bại, hắn bình tĩnh tắt Thiên Võng, nghênh đón khách mới.
Giờ hắn đã hiểu tại sao việc đạo tràng lại đắt khách như thế, tất cả là vì những tên võ giả ngoại lai cao ngạo kia bị đánh nên muốn quay về tìm lại mặt mũi.
Vương Minh Minh đã về rồi, mặc dù hắn có sức chơi cả đêm, nhưng lại không có vận may như Thang Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên, mười nghìn nguyên tệ chơi một đêm, tay đã mỏi rã rời nhưng vẫn không hề trúng thưởng.
Không lâu sau lại có võ giả tới cửa, hôm qua những ai chưa mua công pháp Thần cấp thì đều đến mua hết, từ Tiên Thiên đến Trúc Cơ và mua thêm hai sợi linh khí Tiên Thiên.
Thanh Nguyệt thành, phủ thành chủ.
Trong hậu hoa viên, Vương Nguyên, Vân công tử, còn có một người đàn ông tuổi trung niên, ba người ngồi trước bàn đá uống trà trò chuyện.
"Cha, ta về rồi này.
Giọng Vương Minh Minh truyền đến.
"Nghịch tử, ngươi còn dám trở về, còn không mau quỳ xuống cho ta!" Vẻ mặt Vương Nguyên vốn đang tươi cười trong nháy mặt liền tối sầm lại, nghiêm nghị quát.
Vương Minh Minh ngẩn người, vốn không muốn quỳ nhưng nghĩ tới mình đã tiêu không ít tiền nên vội vàng quỳ xuống.
"Tên nghịch tử này, không an phận ở nhà, suốt ngày chạy ra bên ngoài, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?
Vương Nguyên quát mắng.
"Kiếm tiền.
Vương Minh Minh trợn mắt, bĩu môi nói.
Vương Nguyên ngừng lại, kiếm tiền? Được thôi, lý do này rất tốt.
"Kiếm tiền? Nghe nói ngươi cướp được tiền của hai Tiên Thiên phải không?
Sắc mặt Vương Nguyên rất khó coi.
"Là bọn họ nhục mạ ta, nói muốn giết cả nhà chúng ta, còn muốn bắt hài nhi làm nô lệ, hài nhi nhất thời tức giận bèn đả thương bọn họ.
Tròng mắt Vương Minh Minh chuyển động, lớn tiếng gào khóc nói: "Cha, ngươi có biết ta bị bọn họ ức hiếp thê thảm cỡ nào hay không!."
Vân công tử: "..."