Chương 146. Tiêu diệt phản đồ
"Đúng là Vân Lệnh, vì không ít thế lực đều đang tìm kiếm, nếu ai có được Vân Lệnh thì sẽ là Vân Phàm tiếp theo, chiếm giữ thiên mệnh, trở thành hoàng đế Đại Vân kế tiếp.
Có võ giả nói.
Dương Tử Lăng lạnh lùng nhìn Lâm Sơn: "Hay cho câu trung thân báo quốc, ngoài mặt trung thành với hoàng thất, nhưng lại âm thầm cấu kết địch quốc, dẫn sói vào nhà, Vân Phong điện hạ, ngươi không hề thăm dò Lâm lão bên cạnh ngươi xem sao Mộc Kiếm Việt lại đến được nơi này ư?"
Vân Phong thần sắc trầm xuống, đang muốn mở miệng, Lâm Sơn cười lạnh một tiếng: "Chiêu ngậm máu phun người này của Dương tiểu thư thực sự thấp kém, lão phu chính là vì điện hạ mà tới lấy Vân Lệnh."
Nói xong, Lâm Sơn bước qua khoảng không trăm mét, đi đến trước trận pháp.
"Hai vị.
Dương Tử Lăng thần sắc biến đổi, nàng nhất định phải lấy được Vân Lệnh, nếu như bị Lâm Sơn giành được mọi việc coi như xong.
"Dương tiểu thư yên tâm."
Gia Cát Thần Hầu tự tin cười một tiếng, quạt lông nhẹ lay động, một tia ánh vàng đánh ra, đánh thẳng vào trong trận pháp.
Ầm ầm
Ánh vàng không đánh vào được, trận pháp rung động, một ý sát phạt phóng lên tận trời, Lâm Sơn đang đứng ở trước trận pháp phải đứng mũi chịu sào, đối mặt với sát khí, thần sắc hắn chợt thay đổi rồi vội bay ngược lại.
Gia Cát Thần Hầu nháy mắt đi vào trước trận pháp, khí tức của trận pháp dừng lại, một vết nứt xuất hiện, trực tiếp đi vào trong thông đạo.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, vừa rồi, có người bất chấp trận pháp mà tiến vào rồi phải không?
"Là ai?
Lâm Sơn kinh sợ, bản thân bị trận pháp đánh lui, nhưng chớp mắt, lại có người vượt qua hắn tiến vào trong trận pháp.
"Là Gia Cát Thần Hầu, hắn và Lý Quảng tiền bối ở với nhau, giờ không thấy nữa."
"Trận pháp của Gia Cát Thần Hầu thật cao siêu, được xưng là trận pháp đại tông sư, trận pháp Huyền phẩm này mặc dù cao siêu, nhưng tuyệt đối không ngăn được hắn."
Võ giả xung quay đưa ra lời giải thích.
"Lại là Thần Ma đạo tràng!" Sắc mặt Vân Phong đen như nhọ nồi.
"Thần Ma đạo tràng?
Lâm Sơn sắc mặt cũng âm trầm, hắn đến Thanh Nguyệt thành cũng được mấy ngày rồi, đối với Thần Ma đạo tràng cũng có một chút hiểu biết.
Chẳng phải đã nói Thần Ma đạo tràng không nhúng tay vào việc này sao? Sao hai cường giả này lại chạy đến đây?
Ánh mắt Lâm Sơn lạnh lẽo, nhìn về phía Dương Tử Lăng đang ở bên cạnh Lý Quảng: "Thần Ma đạo tràng ngươi cũng muốn phản quốc sao?"
Lý Quảng liếc nhẹ Lâm Sơn, mang theo một tia khinh miệt: "Phản quốc? Thần Ma đạo tràng ta nhập quốc khi nào?"
Mọi người sợ hãi cả kinh, Vân Phong càng tức giận: "Lâm lão, giết hắn cho ta!"
Chưa từng nhập quốc, điều này rõ ràng là Thần Ma đạo tràng không thừa nhận Đại Vân Quốc, đạo tràng thích làm gì thì làm gì, Đại Vân Quốc nhà ngươi không được xen vào.
"Thật to gan!"
Lâm lão cả giận quát một tiếng, một chưởng đánh về phía Lý Quảng.
"Dương tiểu thư, chăm sóc tốt bản thân, ta kìm chân Lâm Sơn, sau đó Thần Hầu sẽ mang tới thứ ngươi muốn.
Lý Quảng vứt lại câu nói, sau đó nhún người lên không trung, thanh cung lóe lên, mũi tên như rồng.
"Ra tay.
Vân Phong gầm thét một tiếng, Lý Uẩn ra tay trước.
Lưu Khánh, Dư Hồng đang đi sau lưng Dương Tử Lăng cũng đồng thời ra tay, nhưng ngay sau đó, thân thể hai người mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
"Ngươi...
Hai người biến sắc, khóe miệng chảy ra huyết dịch đen ngòm.
"Ngu ngốc, các ngươi thật sự cho rằng ta không biết các ngươi sớm đã phản bội ta sao?
Sắc mặt Dương Tử Lăng cực kỳ lạnh lẽo, nàng cầm trường kiếm trong tay: "Ta đã sớm hạ kịch độc có tác dụng chậm vào trong thức ăn của các ngươi rồi."
"Giết!" Dương Tấn cả giận quát một tiếng, cây thương dài trong tay lao về phía Lý Uẩn.
"Ha ha, chỉ bằng ngươi mà cũng dám cản ta?"
Lý Uẩn cười lạnh một tiếng, một kiếm chém thẳng xuống.
Phập
Một thương như rồng múa, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể của Lý Uẩn, con người tự cho mình là võ công cao cường mà kiêu ngạo đó lại không chịu nổi một chưởng.
"Ngu ngốc, ta sớm đã tinh luyện phẩm chất nguyên lực."
Dương Tấn cười lạnh một tiếng, thương dài lắc một cái, đá thân thể Lý Uẩn văng ra ngoài.
"Vân Phong điện hạ, ngươi còn có gì cần giúp đỡ không?
Dương Tử Lăng cười lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Vân Phong.
"Ngươi...
Vân Phong kinh sợ, không nghĩ tới, mấy cao thủ mà mình mang tới đây, ngoại trừ Đạo Quả Lâm lão, tất cả đều đã chết, đều chết ngay trong một chiêu.
Lưu Khánh và Dư Hồng bị độc chết còn được, nhưng Lý Uẩn này là Trúc Cơ đỉnh phong, là cao thủ xuất thân từ tông môn, thế mà đến một chiêu cũng không cản được!
"Ta là hoàng tử Đại Vân, ngươi dám giết ta sao?
Vân Phong sợ hãi lui lại, một miếng hoàng lệnh của Đại Vân giơ lên, ôm một tia hi vọng cuối cùng: "Ai có thể giết Dương Tử Lăng, ta phong hắn làm chủ một thành."
"Vương Nguyên, Vương Nguyên ở đâu, nhanh chóng ra đây, ngăn tên phản bội này lại!" Vân Phong gầm thét.
Bốn phía yên tĩnh, không thấy bóng dáng Vương Nguyên đâu, đến cả võ giả nhà họ Vương trong phủ thành chủ cũng không nhìn thấy .
"Vân Phong điện hạ, ngươi quá lo lắng rồi, Tử Lăng sao dám ra tay với điện hạ chứ? Lúc nãy chỉ là giết phản nghịch thôi.
Dương Tử Lăng nghiêm mặt lên tiếng, vội vàng hành lễ với Vân Phong.
Vân Phong thầm giật mình, nhất thời có chút ngỡ ngàng.
"Điện hạ, nàng ta đang mê hoặc ngươi đó.
Lâm Sơn gầm lên một tiếng, một chưởng đẩy lui Lý Quảng, phi thân đi đến trước người Vân Phong.
Lý Quảng mang vẻ mặt nghiêm túc trở lại bên cạnh Dương Tử Lăng, vừa rồi khi giao chiến hắn đã rơi vào thế yếu.
Lâm Sơn là võ giả Đạo Quả trung kỳ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn, muốn chiến thắng đối phương là việc không thể nào.