Chương 145. Vân Lệnh hiện thế
Bất luận bên ngoài nghĩ như thế nào thì Giang Thái Huyền giờ phút này đã tiến vào thời khắc mấu chốt.
Đồng thời, Lý Nguyên Bá và Võ Tòng bọn họ cũng tiến vào thời khắc mấu chốt, bọn họ đã tiến vào cây Thần Ma mấy ngày, thêm mấy ngày nữa, tin rằng có thể đột phá thành công.
Lý Quảng và Thần Hầu ngồi xếp bằng dưới cây Thần Ma, thần sắc lãnh đạm.
"Huyết nhục đã thay đổi, xương cốt huyết dịch đều đã được tinh luyện, nguyên lực cũng đang tăng lên, chỉ cần hoàn thành việc rèn luyện, liền có thể đột phá ngay."
Giang Thái Huyền ngồi xếp bằng kiểm tra tình trạng nội thể, dưới sự tác động của đạo cảnh Thần cấp, bên trong đạo tràng tràn ngập thanh quang mịt mù.
Thần Ma đạo tràng bế quan, các đại gia tộc vẫn đang cố gắng kiếm tiền, chờ Thần Ma đạo tràng mở ra, đến lúc đó sẽ có tiền mua đồ vật.
Mà phần lớn võ giả xông vào Yêu Thú Sơn Mạch lại bị giết đến tè ra quần, Thiên Võng cũng loạn rồi, tất cả đều có nhu cầu muốn thuê võ giả san bằng Yêu Thú Sơn Mạch, cướp đoạt dị bảo.
Đáng tiếc, Thần Ma đạo tràng đang bế quan, bọn họ gọi thế nào cũng vô dụng, có tiền cũng không tiêu được.
Một ngày này, Lý Quảng và Gia Cát Thần Hầu đồng thời bước ra khỏi Thần Ma đạo tràng, tiến vào Yêu Thú Sơn Mạch tụ họp với Dương Tử Lăng, nàng cũng đã sớm tiến vào sơn mạch .
"Hai vị, nếu như giết một Đạo Quả thì cần bao nhiêu tiền?
Dương Tử Lăng trực tiếp hỏi.
"Giết Đạo Quả.
Lý Quảng trầm ngâm một lúc: "Về phần giá cả thì đàm phán cùng tràng chủ, bọn ta chỉ phụ trách động thủ."
"Thế nhưng đạo tràng đang bế quan, ta không liên lạc được với tràng chủ.
Dương Tử Lăng bất đắc dĩ nói.
"Vậy bọn ta cũng không biết, bọn ta sẽ giúp ngươi giành được bảo vật, cũng bảo đảm sự an toàn tạm thời cho ngươi, về phần vị Đạo Quả kia, nếu hắn làm khó ngươi, bọn ta sẽ ngăn hắn lại.
Gia Cát Thần Hầu nói.
"Vậy làm phiền hai vị.
Dương Tử Lăng vội vàng nói.
Lý Quảng và Gia Cát Thần Hầu khẽ vuốt cằm rồi bước vào Yêu Thú Sơn Mạch.
Yêu Thú Sơn Mạch xuất hiện bảo vật, trước đó võ giả xông vào, phần lớn đã được sàng lọc, không có tu vi Tiên Thiên, ngay cả tư cách tham dự cũng không có.
Mà võ giả Tiên Thiên cũng chỉ có tư cách mà thôi, võ giả Trúc Cơ cũng không thể đưa ra quyết định nào có ảnh hưởng cả.
Cuộc chiến đoạt bảo thật sự sẽ chỉ có võ giả Đạo Quả.
Lý Quảng và Gia Cát Thần Hầu, hai người mạnh nhất đạo tràng Thần Ma dẫn theo Dương Tử Lăng, Dương Tấn, còn có Lưu Khánh và Dư Hồng tiến vào chỗ có dị bảo.
Mà giờ phút này, ở chỗ dị bảo, đã có người tới trước một bước.
Ánh sáng lấp lóe, trận văn dày đặc, trận pháp huyền ảo phong ấn một thông đạo dưới lòng đất.
Mà đám võ giả tới trước đang ngơ ngác nhìn trận pháp: "Trận này ít nhất cũng là trận pháp Huyền phẩm, cho dù là Đạo Quả cũng khó có thể xâm nhập được."
"Không ngờ rằng Yêu Thú Sơn Mạch còn có trận pháp như vậy, có thể sử dụng trận pháp Huyền phẩm để bảo vệ, nơi đây tuyệt đối có bảo vật vô cùng quý giá, là loại có thể bán được rất nhiều tiền.
Một vị Tiên Thiên Thanh Nguyệt sắc mặt ngưng trọng nói.
Dương Tử Lăng và các võ giả xa lạ: "..."
Trong mắt các ngươi, ngoại trừ bán lấy tiền ra không thể nghĩ được cái khác hay sao? Từ lúc nào mà bảo vật phải dùng tiền để đánh giá vậy?
"Vân Lệnh hiện thế, mau cút đi."
Một tiếng quát lạnh vang lên, Vân Phong bước đến, Lý Uẩn đi theo phía sau.
"Ai vậy, sao có thể ngạo mạn như vậy?"
"Tưởng chỉ nói một câu như vậy là có thể đuổi chúng ta đi được à? Sao ngớ ngẩn vậy, muốn một mình độc chiếm bảo vật ư?
Từng lời mỉa mai vang lên khiến sắc mặt Vân Phong đanh lại.
"Hoàng lệnh của Đại Vân ở đây, còn không mau cút đi?
Lý Uẩn hừ lạnh một tiếng, một miếng lệnh bài màu vàng xuất hiện, phía trên khắc một đám mây màu đen.
"Là của Hoàng thất đó? Trời ạ, ta còn tưởng rằng là ai.
Đám võ giả khinh thường cười lạnh.
Nơi này rất xa xôi, hoàng đế xa tận trời cao, sức uy hiếp của hoàng thất còn không bằng một vị thành chủ, huống chi, hiện tại ai mà chẳng biết ở Thanh Nguyệt thành tất cả phải nghe theo Thần Ma đạo tràng.
"Ta còn tưởng là tràng chủ tới, nếu là tràng chủ lên tiếng, ta lập tức đi ngay.
Một vị Tiên Thiên cười lạnh nói.
"Đúng vậy, nếu tràng chủ bảo chúng ta rời đi, ta liền đi.
Một đám võ giả cười lạnh.
Những võ giả này, đừng nói là không sợ trời không sợ đất, ngay cả ngày thường còn không có liên hệ gì với quan phủ Đại Vân quốc, không những thế Vương Nguyên còn xuất thân trong gia tộc võ giả, với cái gọi là lệnh bài, thật sự không có sức ép gì đối với bọn họ.
Cùng lắm thì tìm một nơi không người để trốn, Đại Vân Quốc còn có thể bắt được bọn họ sao?
"Các ngươi...
Mặt Vân Phong tái mét, hắn đường đường là người hoàng thất Đại Vân, rất có uy lực, thế mà còn không bằng một chưởng quỹ?
Trong mắt Vân Phong, Giang Thái Huyền chỉ là một chưởng quỹ mở được một cửa hàng mà thôi, hắn có thể tùy tiện bóp chết.
"Hừ."
Chợt có tiếng hừ lạnh vang lên, một ông lão bay đến, uy thế mạnh mẽ quét sạch tất cả: "Không tuân theo lệnh của Đại Vân, đáng giết!"
Vừa mới nói xong, nguyên khí đất trời rung lên, ngưng tụ thành một chưởng, oanh kích giáng xuống bao phủ võ giả vừa lên tiếng.
"Hai vị, xin hãy ra tay.
Dương Tử Lăng biến sắc, vội vàng nói.
Lý Quảng khẽ nhíu mày, một chưởng này cũng bao phủ lên bọn hắn, trường cung trong tay bắn lên không trung.
Tiếng động vang lên, mũi tên nổ tung, chưởng lớn bị dập tiêu tan trong không trung.
"Là Lý Quảng tiền bối, Lý Quảng tiền bối của đạo tràng.
Võ giả Thanh Nguyệt thành nhận ra Lý Quảng.
"Thần Ma đạo tràng sao?
Người vừa tới sắc mặt lạnh lẽo, thần sắc hung ác nham hiểm.
"Lâm Sơn.
Dương Tử Lăng sắc mặt trầm xuống bước ra, lạnh giọng nói: "Quả nhiên là ngươi bán đứng ta."
"Bán đứng? Dương tiểu thư, Dương quận chúa, ngươi tự mình điều tra Vân Lệnh, có được tin tình báo lại giấu diếm không báo, muốn nuốt Vân Lệnh một mình chính là đáng chết.
Lâm Sơn hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Lão phu trung thân báo quốc, đương nhiên phải báo cho điện hạ."
"Vân Lệnh? Vật bảo kỳ lạ này là Vân Lệnh sao?
Tất cả võ giả xôn xao.
Vân Lệnh là ký hiệu của Hoàng đế Đại Vân quốc, do người sáng lập Đại Vân quốc, Hoàng đế Vân Phàm để lại, là biểu tượng Đại Vân quốc, hơn nữa, Vân Lệnh còn ẩn giấu một bí mật, nếu ai có thể giải được thì sẽ có thể phá bỏ ràng buộc của Đạo Quả, trở thành Thần Thông.
Chỉ là một trăm năm trước, Vân Phàm thoái vị, một mình rời đi, không có ai biết hắn đi nơi nào, không ngờ rằng, Vân Lệnh lại xuất hiện ở nơi này.