Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 159. Tỷ thí

Chương 159. Tỷ thí
Bên trong võ trường giờ phút này đã tụ tập rất nhiều võ giả, có ba lôi đài nhìn sơ qua thì có chút khác biệt về chất liệu.
Ba lôi đài được phân biệt theo tu vi lần lượt là từ Tiên Thiên trở xuống, Tiên Thiên và Trúc Cơ.
Những võ giả đến đây phần lớn đều được các tông môn mời gia nhập.
Hiện tại hoạt động chiêu mộ đệ tử của tông môn đã sớm kết thúc, nếu Phương Tiến vẫn muốn gia nhập vào tông môn thì chỉ có thể bắt đầu từ nơi này để tạo ra danh tiếng của bản thân, khiến cho người của tông môn chú ý tới hắn.
Phương Tiến lật tay lấy kiếm, trực tiếp vọt lên lôi đài, cao ngạo nói: "Ta muốn liên tiếp khiêu chiến mười trận!"
Liên tục khiêu chiến mười trận có nghĩa là liên tục chiến đấu với mười vị Tiên Thiên, không có thời gian nghỉ ngơi giữa các hiệp, hành động vĩ đại này mấy tháng trước đã từng có người hoàn thành được.
"Ha ha, ngươi cho rằng nơi đây là đọ ai nhiều tiền hơn hả?
Thanh niên võ giả trào phúng Phương Tiến trước đó cười khẩy, y cũng nhảy vọt lên lôi đài: "Nếu ngươi đã muốn bị đánh đến vậy thì ta thành toàn cho ngươi."
"Đánh ta? Lâm Hiên, ta nói cho ngươi biết, ta không còn là Phương Tiến của ngày hôm qua nữa đâu.
Phương Tiến ngạo nghễ nói, tuốt kiếm ra khỏi vỏ: "Ta sẽ cho ngươi bại trong vòng mười chiêu."
Ánh sáng rực rỡ, kiếm khí sắc bén, kiếm quang lóe rọi, bóng kiếm nghiêng trời: "Kiếm Chiếu Sơn Hà."
"Hửm?"
Lâm Hiên vốn không để Phương Tiến vào mắt bỗng đanh mặt lại, chiêu kiếm pháp này khiến cho hắn có cảm giác không thể nào phá giải, Phương Tiến sao lại đột nhiên lại tiến bộ vượt bậc như thế? Chẳng lẽ trước đây là hắn che giấu sao?
Không dám do dự thêm, trường kiếm của Lâm Huyền xoay chuyển, kiếm khí của hắn bắn ra vạn trượng bảo vệ bản thân, chống lại kiếm ảnh đầy trời.
Keng keng keng
Kiếm khí, kiếm ảnh, lưỡi kiếm liên tục va chạm, kiếm khí sắc bén không ngừng tiêu tán, Phương Tiến thấy vậy càng thêm tự tin, một chiêu lại một chiêu liên tiếp xông lên, dùng kiếm pháp truyền thừa của Phương gia bộc lộ ra tài năng thật sự.
Kiếm theo tay mà đánh, tay theo tâm mà động, Phương Tiến càng đánh càng nhanh, càng đánh càng nhẹ nhàng khoan khoái, đạo cảnh Trúc Cơ khiến hắn càng lúc càng hiểu rõ sâu sắc kiếm pháp.
Những thứ mà trước kia hắn không hiểu, giờ phút này toàn bộ đều đã rõ ràng.
Đây chính là đạo cảnh Trúc Cơ, căn cứ vào lý thuyết, tai nghe, mắt thấy mà cảm nhận.
Phương Tiến từ khi bắt đầu học kiếm đã luyện tập kiếm pháp gia truyền, đạo cảnh Trúc Cơ đương nhiên cũng trở thành bàn đạp cho độ hoàn thiện trong kiếm đạo của hắn, hình thành nên một đạo cảnh thích hợp nhất với hắn.
Hai vị võ giả không ngừng giao chiến, kiếm thế của Phương Tiến càng ngày càng mạnh, kiếm pháp cũng càng ngày càng khó lường, nếu trước đó Lâm Hiên có cảm giác khó có thể ứng phó thì giờ đây trong nháy mắt đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Mũi kiếm lướt qua mang theo gió quét tới, kiếm thế của Phương Tiến vô định, ra chiêu tùy ý, một kiếm đâm vào cơ thể của Lâm Hiên, trong lòng vừa động liền xoay kiếm đâm vào y rồi rút mạnh ra, kiếm thế chém xuống.
Leng keng
Trường kiếm tuột khỏi tay Lâm Hiên, lúc này hắn chỉ cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, có một chút cảm giác nhói đau, không thể tin nổi mà nhìn Phương Tiến, hắn bại? Bây giờ chỉ là chiêu thứ?
"Năm chiêu, ta đánh giá cao ngươi.
Phương Tiến khẽ cảm thán một tiếng, thu hồi trường kiếm, làm ra vẻ mặt cô đơn do không có đối thủ: "Còn ai lên không?"
Lâm Hiên cúi thấp đầu, xấu hổ mà nhảy xuống lôi đài, cũng không còn mặt mũi nào mỉa mai Phương Tiến là nhà giàu mới nổi tiếp nữa.
Xuống lôi đài rồi đầu óc của Lâm Hiên vẫn mơ hồ như cũ , sao hắn lại có thể bại? Trước kia mặc dù hắn mạnh hơn so với Phương Tiến một chút, nhưng cũng là mạnh mà, thế mà hiện tại năm chiêu đã bại rồi.
"Ta.
Rất nhanh sau đó lại có một vị võ giả Tiên Thiên lên đài.
"Kiếm Chiếu Sơn Hà.
Lại một chiêu giống trước, từng luồng kiếm quang mạnh mẽ như muốn chẻ ngang sông núi.
"Bốn chiêu, ngươi bại."
Lại thêm một vị Tiên Thiên xuống đài, rồi lại một vị võ giả lên đài.
"Ngươi mạnh hơn bọn họ một chút, có thể kiên trì đến sáu chiêu."
"... Ba chiêu."
Từng võ giả Tiên Thiên lên rồi lại xuống, Phương Tiến đắc ý ra mặt, mà gã sai vặt dưới đài cũng đã mời được Cầm Hi cô nương tới.
Cầm Hi vốn mang vẻ mặt bình thản, nhưng giờ phút này đã vô cùng ngạc nhiên, kinh động, còn có chút sùng bái? Cứ cho là sùng bái đi, dù sao Phương Tiến nguyện ý nghĩ như vậy.
Liên tiếp đánh bại các võ giả Tiên Thiên, Phương Tiến triển lộ uy phong, chiên thức cũng không ngừng tiến bộ, lĩnh ngộ càng ngày càng sâu sắc. Cuối cùng, ngay cả Tiên Thiên hậu kỳ cũng không tiếp nổi một chiêu của hắn, còn Tiên Thiên đỉnh phong cũng không đỡ được quá ba chiêu.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cầm Hi, Phương Tiến cảm thấy đời này của hắn viên mãn rồi.
"Còn ai nữa không?
Phương Tiến lớn tiếng hỏi, cả đám võ giả Tiên Thiên đều trầm mặc.
"Nếu không phải mấy vị kia đều gia nhập tông môn hết rồi, há để cho tên Phương Tiến nhà ngươi có cơ hội khoe khoang?
Bên dưới, có một võ giả Tiên Thiên không cam lòng nói một câu, nhưng lại không dám đi lên nghênh chiến.
Đã tuyên bố đấu mười trận nhưng hiện tại mới đấu có bảy trận, Phương Tiến quét mắt qua đám đông Tiên Thiên phía dưới, bất đắc dĩ thở dài: "Chán thật."
Phương Tiên thổn thức một tiếng rồi xuống đài. Bây giờ đã không còn ai có thể làm đối thủ của hắn nữa, có lẽ hắn có thể gia nhập tông môn rồi?
"Thôi đi, nhà giàu mới nổi chung quy vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, đánh bại chúng ta thì xá gì, có bản lĩnh thì đi đánh với mấy vị tông môn kia kìa.
Một vài võ giả Tiên Thiên nhịn không được mỉa mai mà một câu.
"Gia tộc cao cấp là do Đạo Quả trấn giữ, dù hắn mạnh hơn nữa thì vẫn chỉ là Tiên Thiên.
Lâm Hiên cũng lạnh lùng nói.
"Ha ha, một đám bại tướng dưới tay ta mà còn dám khua môi múa mép.
Phương Tiến cười cợt, chợt hắn nhìn về phía Cầm Hi: "Cầm Hi cô nương, chẳng hay Phương mỗ có được vinh hạnh cùng ngươi dùng một bữa cơm trưa không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất