Chương 163. Nghệ nữ
"Được.
Giang Thái Huyền lấy hàng, Cầm Hi cũng lấy tiền từ cái túi bên hông ra.
Nàng cẩn thận từng li từng tí đếm đủ năm mươi nguyên tệ giao cho Giang Thái Huyền, túi tiền vốn căng phồng lập tức xẹp lép.
Nàng đặt Thần Quỷ Vũ Điển trước mi tâm, một luồng khí tức huyền ảo dung nhập vào trong đầu Cầm Hi, công pháp cơ sở Đỉnh cấp khiến Cầm Hi mừng rỡ vô cùng, tất cả đều là thật!
"Cầm Hi tiểu thư có muốn thử bàn quay chút không?
Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn túi tiền bên hông Cầm Hi, trong đó vẫn còn mấy nguyên tệ.
Cầm Hi lắc đầu cười khổ: "Tràng chủ chớ có lừa ta, cái gọi là tỷ lệ thực ra chỉ là khả năng thôi đúng không? Loại chuyện như vậy ta đã trải qua nhiều rồi."
"Chẳng lẽ Cầm Hi tiểu thư cũng là người trong ngành?
Giang Thái Huyền nhíu mày, chẳng lẽ Cầm Hi cũng dựa vào cái gọi là tỷ lệ để lừa tiền người khác?
Cầm Hi cười khổ: "Cầm Hi không dám nhận cùng ngành với tràng chủ, Cầm Hi chỉ là một nghệ nữ của Vân Thủy thành mà thôi, mẹ nuôi của Cầm Hi thường xuyên làm vậy để lừa khách nhân nghe đàn, kỳ thật ai ra nhiều tiền thì có thể đoạt giải nhất."
Bốp
Giang Thái Huyền vỗ tay một cái, khen: "Cầm Hi cô nương hiểu biết sâu rộng, ánh mắt thấu đáo."
Cầm Hi cười khổ: "Tràng chủ chớ giễu cợt Cầm Hi, Cầm Hi chỉ là một nghệ nữ số khổ mặc người bày bố mua vui cho khách nhân mà thôi."
"Cho nên, ta muốn nói với Cầm Hi cô nương một câu.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt nói.
"Câu gì?
Cầm Hi sững sờ.
"Chỉ cần ngươi đủ tiền, ngươi sẽ có thể thay đổi vận mệnh của bản thân!" Giang Thái Huyền nghiêm túc nói.
"... Ta không có tiền.
Cầm Hi ai oán mà liếc Giang Thái Huyền, nếu nàng có tiền thì còn làm nghệ nữ?
"Tạm thời không có tiền cũng không sao, ngươi biết nấu cơm không?
Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn đám võ giả Tiên Thiên đang luống ca luống cuống nấu cơm.
Cầm Hi gật đầu.
"Giúp ta nấu cơm, ta không dám tin tưởng vào trù nghệ của bọn hắn, nếu nấu ngon thì bổn tràng chủ sẽ dạy ngươi một con đường quật khởi!" Giang Thái Huyền kiêu căng nói.
Tay nghề nấu nướng của Cầm Hi tuyệt không chỗ nào chê, chỉ trong nháy mắt đã đánh bại hết mọi người ở đó.
Chẳng mấy chốc nàng đã làm xong một mâm cơm nóng hầm hập, cả đám người ngồi thành một vòng vơ vét hết đống thịt trong nồi.
Cầm Hi nhíu mày có chút không quen, đây là lần đầu tiên nàng ăn cơm như vậy, còn ăn với một đám nam nhân nữa.
Nếu không phải nàng đã chứng kiến sự thần kỳ ở Thần Ma đạo tràng, biết chắc rằng Giang Thái Huyền là tràng chủ nơi này thì nàng thật sự nghi ngờ không biết đám người này có phải là lính đánh thuê thô kệch cấp thấp hay không.
Giang Thái Huyền vừa trừng mắt một cái thì mấy võ giả Tiên Thiên ngồi xung quanh lập tức né ra, chừa một khoảng trống lớn cho Cầm Hi và Giang Thái Huyền.
Sau khi Giang Thái Huyền động đũa thì đám võ giả mới bắt đầu ăn.
Cầm Hi nhìn bọn họ nhai cơm nhồm nhoàm mà ăn không nổi, không phải là không quen mà là nàng vẫn đang nghĩ đến câu nói vùng lên mà Giang Thái Huyền vừa nói.
Nàng đã chịu đủ cuộc sống của một nghệ nữ rồi, ngày ngày bán nghệ chờ có người ra giá cao mua nàng, cả đời chỉ có thể làm món đồ mua vui cho người khác.
"Cầm Hi tiểu thư, đây là thịt yêu thú trúc cơ đó, ngươi không ăn à?
Giang Thái Huyền vừa ăn vừa giơ một ngón cái lên khen ngợi: "Ngon lắm."
Cầm Hi nấu ăn còn ngon hơn cả Tây Môn Mập Mạp và A Hoài làm gấp trăm lần, không biết có phải Hoàng Nhược Yên không kén ăn hay không, với tay nghề như của A Hoài mà cũng có thể ăn đến tận bây giờ.
"Tràng chủ nói đùa.
Cầm Hi lúng túng cười nói, lúc định mở miệng muốn hỏi chuyện thì nàng chợt khựng lại, nàng ảo não nhìn cái nồi sắt to trước mặt, tràng chủ không nói rõ, đến thịt rồng nàng cũng chẳng muốn ăn.
Mấy võ giả Tiên Thiên còn lại nhíu mày ngờ vực nhìn hai người, cảm thấy cứ quái quái thế nào.
Giang Thái Huyền cũng chẳng còn bụng dạ mà ăn nữa, hắn đặt chén đũa xuống nhìn Cầm Hi: "Cầm Hi tiểu thư là nghệ nữ?"
Hắn biết nghệ nữ là những người bán nghệ không bán thân, giống mấy người trong lầu xanh thời cổ đại ấy.
Nhưng ở thế giới này, thanh lâu được xưng là nghệ lâu, cũng rất có tiềm năng phát triển, lầu dưới bán da thịt, lầu trên bán nghệ, những nghệ nhân này đã được huấn luyện từ nhỏ, còn có vẻ ngoài xinh đẹp, về cơ bản thì cầm kỳ thi họa không gì không biết.
Mà những người thế này đều là những món hàng quý giá, người bình thường chỉ có thể bao một gian phòng nghe gẩy đàn, chỉ có những người có quyền có thế, hoặc là người có thực lực mới có thể mua nghệ nhân khi họ đang ở thời điểm được yêu thích nhất, giúp nghệ lâu kiếm được một món tiền lớn.
Thật ra cũng đừng cảm thấy bán nghệ nhân khi họ vẫn đang trong thời kỳ hoàng kim là lỗ, bởi vì khi họ hết thời thì chả còn ai muốn mua nữa, vả lại tu vi võ đạo của những nghê nhân này không cao, vẻ ngoài dễ trở nên già nua hơn võ giả bình thường, thực lực lại quá yếu, so với các võ giả khác mà nói thì "hạn sử dụng" của họ quá ngắn, lại chẳng đóng góp được gì, vậy nên chỉ có để làm món đồ mua vui.
Cầm Hi thuộc về dòng tinh phẩm, sau này sẽ bị bán đi.
Cầm Hi gật đầu: "Ta là nghệ nữ, tràng chủ đã nói sẽ chỉ cho ta một con đường sáng, xin tràng chủ hãy nói rõ."
"Hợp tác.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt đáp: "Ta sẽ tìm một người để hợp tác với ngươi, kiếm tiền trích phần trăm, sau này kiếm được tiền thì đến đây mua đồ, trở thành võ giả rồi sẽ không ai dám làm khó ngươi."