Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 182. Tràng chủ là tên lừa bịp!

Chương 182. Tràng chủ là tên lừa bịp!
Vẻ mặt Diệp Đạo đầy hốt hoảng, hắn còn chưa lấy lại được tinh thần, trên đời còn có nơi như thế này sao?
"Nhìn thực lực của ngươi, muốn thành vô địch Tiên Thiên không? Ngươi xứng đáng có được Thần Ma đan, linh khí Tiên Thiên và công pháp Thần cấp.
Giang Thái Huyền nói, không đợi Diệp Đạo lấy lại tinh thần, hắn bổ sung thêm: "Muốn có thần thể, thần khí, thần huyết thì bàn quay sẽ thỏa mãn ngươi, đương nhiên, nếu như ngươi có đủ tiền, có thể trực tiếp mua luôn."
Diệp Đạo há hốc mồm, ánh mắt thấu triệt nhìn thẳng Giang Thái Huyền, nghiêm túc nói: "Tràng chủ, một trăm nguyên tệ có thể mua cái gì?"
"... Một trăm nguyên tệ?
Giang Thái Huyền ngây ra: "Không phải ngươi có mang tiền à?"
"Trên đường đến đây dùng hết rồi, chỉ còn thừa một trăm thôi.
Diệp Đạo sờ lên túi tiền, có chút xấu hổ.
"Có thể chơi bàn xoay, lúc trước cũng nhờ bàn xoay mà Tiêu Thiên mới lấy được thần thể.
Giang Thái Huyền hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm giác muốn đánh tên nhãi này: "Khu kim tệ, mỗi lần một nghìn, có thể nhiều rút mười lần, ngươi cũng có thể chơi khu nguyên tệ, có thể chơi một trăm lần."
Diệp Đạo sờ lên túi tiền, nghĩ đến Tiêu Thiên, lại nghĩ đến bản thân, cuối cùng nhìn về phía bàn quay, không nhịn được cám dỗ mà ném nguyên tệ vào bàn xoay.
"Ting, cảm ơn tham gia."
"Lúc trước Tiêu Thiên dùng hết nguyên tệ trong một lần mới trúng thưởng đó.
Giang Thái Huyền buồn bã nói.
"Vậy để ta thử xem?"
Diệp Đạo quả quyết ném hết chín mươi chín nguyên tệ còn lại vào bàn nguyên tệ.
"Ting, cảm ơn tham gia."
"Tràng chủ..."
"Cố gắng kiếm tiền thôi, sau đó lại cố gắng.
Giang Thái Huyền an ủi một câu, quay người rời đi.
Diệp Đạo khóc không ra nước mắt, bỏ hết trong một lần sẽ trúng thưởng đã nói đâu?
Tràng chủ ngươi là tên lừa bịp!
Lúc ngồi ăn cơm, Triệu Minh nhìn vẻ mặt không vui của Diệp Đạo, chớp mắt vài cái: "Trên người còn tiền không?"
Diệp Đạo nhún vai: "Hết rồi."
"Muốn kiếm tiền không?
Triệu Minh nói.
"Kiếm tiền?
Mắt Diệp Đạo sáng rực lên.
"Đúng vậy, nhìn thấy bảng hiệu của ta không? Công ty chuyển phát nhanh Phong Trì, ngươi hỗ trợ phát truyền đơn tuyên truyền, phát một tờ truyền đơn cho ngươi một ngân tệ, thế nào?
Triệu Minh thấp giọng nói, không đợi Diệp Đạo đáp lại, tiếp tục nói: "Ngươi suy nghĩ một chút, một tờ truyền đơn một ngân tệ, một trăm tờ thì là một kim tệ, tích tiểu thành đại."
Diệp Đạo thờ ơ nhìn Triệu Minh: "Kiếm tiền khó lắm sao? Sao phải phiền toái như vậy?"
Mặt Triệu Minh khựng lại, kiếm tiền dễ lắm sao?
Diệp Đạo nuốt một miếng thịt yêu thú, vươn người đứng dậy: "Đợi đấy, một canh giờ sau, ta sẽ mang tiền trở lại đây."
Nói xong, xách đao đi luôn.
"Tự tin như vậy sao? Chẳng lẽ hắn còn có người thân ở đây ư?
Triệu Minh kinh ngạc.
Giang Thái Huyền bĩu môi, Diệp Đạo không phải người Vân Thủy thành, cụ thể là ở đâu còn chưa tiết lộ, nhưng mà có một điểm hắn dám khẳng định, đó chính là Diệp Đạo không có người thân ở đây.
...
Một mình Diệp Đạo rời khỏi Thần Ma đạo tràng, vẫn chứng nào tật ấy tìm một ngọn núi, khóe miệng vẽ nên một tia cười lạnh: "Không phải chỉ là kiếm tiền sao? Còn cần gì phải phát truyền đơn phiền toái như vậy?"
Diệp Đạo cười lạnh một tiếng, sau đó xách đao bay nhanh về phía trước, chớp mắt chạy lên đỉnh núi, hung hăng quát: "Cường đạo bên trong nghe rõ cho ta, lập tức ra đây nhận chịu chết đi!"
Nhìn cửa trại đang đóng, ánh mắt Diệp Đạo lạnh như băng.
Loại chuyện này, hắn từng làm rất nhiều lần rồi, cướp bóc cường đạo, tuyệt đối không thẹn với lương tâm, hắn chỉ đang trừ gian diệt ác!
Bên trong không có tiếng đáp trả, ngược lại có một mùi hôi thối truyền đến khiến hắn đang cười lạnh bỗng cứng ngắc lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Dựa theo kinh nghiệm trước đây, phải lập tức có người lao ra chứ, tại sao lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ là có cạm bẫy?"
"Mùi hôi thối này, chẳng lẽ là bọn cường đạo nghĩ được chiêu gì độc, chờ ta đến rồi hại ta sao?"
Diệp Đạo lang bạt qua không ít nơi, đã quá quen với các cách thức vô sỉ của bọn cường đạo, trong lòng luôn có cảnh giác, hắn cười lạnh một tiếng bước đến đứng ở trước cửa, hôm nay ta sẽ chỉ chờ ở đây đấy!
Thế nhưng, mánh khóe này có vẻ giống như lưỡng bại câu thương thì phải?
Mùi này thật sự thối quá!
Diệp Đạo che mũi chờ một lát, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà đi về hướng cửa trại: "Bằng thực lực của ta, một đám cường đạo có tên cầm đầu là một tên Tiên Thiên cũng không ngăn được ta đâu, ta sẽ vào xem xem."
Nghĩ vậy, Diệp Đạo hạ quyết tâm chém ra một đao, đao nhọn chém lên không khí, cửa trại trong nháy mắt bị phá vỡ, tình hình bên trong hiện ngay ra trong tầm mắt.
"Ôi trời, sao lại như vậy?"
Diệp Đạo ngơ ngác, cường đạo ở đâu chứ? Sao chỉ còn lại mấy thi thể cháy đen thế này?
"Ai đã giết những cường đạo này vậy?
Diệp Đạo che mũi, chạy vọt vào trại, bắt đầu tìm kiếm, kết quả, một đồng xu cũng không có.
"Nơi này không thu hoạch được gì cả, đi trại kế tiếp!"
Chịu đựng mùi hôi thối rồi xông ra trại, Diệp Đạo há mồm thở phì phò, tiếp tục đi về hướng sơn trại tiếp theo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất