Chương 223. Thanh Ngọc Sư Vương
"Tràng chủ, ta muốn mua Thanh Liên Kiếm Điển.
Hứa Trường Không lao ra từ truyền tống trận.
Ngự kiếm phi hành, hắn đã hỏi sư phụ rồi, chưa bao giờ có công pháp này, đừng nói là lấy được đầu của địch khi cách ngàn dặm, chỉ có thực lực cường đại mới có thể vượt núi xuyên sông, một ý nghĩ mà giết được địch.
Nhưng loại cường giả như vậy, đừng nói là Hứa Trường Không, ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng gặp.
"Mua bao nhiêu bản?
Giang Thái Huyền tức có hứng thú.
"Một bản.
Hứa Trường Không đưa ra một ngón tay.
"Nhóc con này, sao lại không hiếu thuận như vậy chứ? Có công pháp tốt lại không mua cho sư phụ ngươi à? Chỉ nghĩ đến bản thân thôi sao?
Giang Thái Huyền tức giận nói.
"Sư phụ của ta phải duy trì truyền thừa, không muốn tu luyện Thanh Liên Kiếm Điển.
Hứa Trường Không lắc đầu nói, cũng thuyết phục sư phụ chuyển tu,nhưng sư phụ không chịu đồng ý.
"Xem ra sư phụ ngươi quyết định lạc hậu rồi, sau này ai ai cũng tu luyện công pháp, sư phụ ngươi có lẽ cũng sẽ ở dưới cùng cấp bậc mà thôi.
Giang Thái Huyền khinh thường.
"Ta sẽ bảo vệ sư phụ.
Vẻ mặt Hứa Trường Không kiên định.
Giang Thái Huyền bĩu môi, ý của ta ngươi nghe không hiểu à? Để sư phụ ngươi tự tu luyện, trở nên mạnh mẽ hơn, tự bảo vệ bản thân có phải tốt hơn không?
Quá lười nói chuyện với tên nhóc này, như đàn gãy tai trâu, Giang Thái Huyền lại nói: "Muốn mấy chương?"
"Nhập Môn đến Trúc Cơ.
Hứa Trường Không vội vàng trả tiền.
"Này, tới bây giờ ngươi vẫn nghèo thế cơ à.
Giang Thái Huyền bĩu môi, thu tiền, giao hàng: "Tổng cộng mười một nghìn một trăm năm mươi nguyên tệ."
Hứa Trường Không có được công pháp, vui vẻ đi tu luyện, một khi tu luyện đến Trúc Cơ là có thể ngự kiếm phi hành, hắn cảm thấy đây mới là kiếm sĩ chân chính, đây mới không giống người thường.
Nhìn lại bản thân trước đây, chỉ có thể chạy xung quanh với một thanh trường kiếm, sau khi học xong Thanh Liên Kiếm Điển, không cần tấn cấp Thần Thông cũng có thể ngự kiếm phi hành.
"Cái này cũng có thể để người của công ty chuyển phát nhanh mua, bay đi giao hàng sẽ nhanh hơn chạy bộ.
Giang Thái Huyền lẩm bẩm.
Nếu như Lý Bạch biết được hắn đang nghĩ tới việc đưa ngự kiếm phi hành đi cho đám người chuyển phát nhanh, hắn có tức giận nhảy vào hồ hoa đào không?
Phía chân trời có ánh sáng xanh xẹt qua, cầu vồng dài tỏa sáng, Lí Bạch đứng trên trường kiếm, y phục màu trắng bay phấp phới, tóc khẽ phất phơ, tựa như thần tiên giữa con người, có cảm giác rất ung dung tự tại trong thiên hạ.
Cầu vòng dừng ở Thần Ma đạo tràng, Lý Bạch ôm một con sư tử con lông lá màu lục lam nhảy xuống, trường kiếm lập tức trở lại hình dạng Thanh Phong dài ba thước, bay vào vỏ kiếm.
"Lý Bạch, nhiệm vụ sao rồi?
Giang Thái Huyền ra khỏi đạo tràng, nhìn sư tử nhỏ trong lòng của Lý Bạch, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại mang theo một con yêu thú về? Chẳng lẽ ngươi muốn nuôi thú cưng?"
"Tràng chủ, đây là phần được trích từ nhiệm vụ, còn có hai ngàn nguyên tệ nữa.
Lý Bạch thẳng thừng nói.
"Sư tử nhỏ này mà là tiền hoa hồng á?
Giang Thái Nguyên khóe miệng giật giật, người thông báo nhiệm vụ kia, chạy tới chỗ mấy chỗ tiểu yêu thú à?
"Ừm, đưa Thần Ma đan cho ta.
Lý Bạch đưa tiểu sư tử cho Giang Thái Huyền, mong chờ nói.
Giang Thái Huyền thu tiền, nhìn con sư tử lông xù với hai mắt ngấn nước, vẻ mặt ngây ngô, trông nó thật đáng yêu, nhưng mà, hắn cần thứ này để làm gì chứ?
Giao Thần Ma đan cho Lý Bạch, Giang Thái Huyền mở hệ thống và quét nó một chút.
"Con của Thanh Ngọc Sư Vương, hậu duệ yêu thú Đạo Quả, có khả năng lớn lên thành yêu thú Đạo Quả, huyết mạch… cấp thấp."
"Yêu thú, huyết mạch chủng tộc trời sinh.
Giang Thái Huyền ánh mắt rạng rỡ, hắn tìm được cơ hội kinh doanh rồi.
Nhưng hiện tại đã có một tiền đề, làm sao lừa được một tiểu yêu thú mới ra đời nữa chứ?
Yêu thú Trúc Cơ có trí tuệ không thấp, Đạo Quả còn có thể nói tiếng người, Thần Thông có thể biến thành người.
Hắn muốn kinh doanh, con của Thanh Ngọc Sư Vương là một điểm khởi đầu tốt, nhưng nó xem như là bị bắt cóc đúng không?
Xách con của đối phương, chạy tới thương lượng có muốn mua đồ gì không à? Thanh Ngọc Sư Vương không đánh chửi hắn mới là lạ.
"Ngao."
Tiểu sư tử con vặn mình gầm lên một tiếng mang theo mùi sữa.
Giang Thái Huyền suy tư một chút: "Hay là, lột da nướng?"
Nghĩ lại món thịt cừu nướng nguyên con và lợn sữa ở kiếp trước, sư tử quay hẳn là một món ăn ngon.
Võ Tòng bên cạnh thình lình nói: "Món này ngon, thịt mềm, dùng để nhắm rượu."
Tiểu sư tử run run, vùng vẫy trong tuyệt vọng, chỉ sợ bị lột da đem nướng thật.
Giang Thái Huyền trợn tròn mắt: "Ta quyết định rồi, tốt hơn vẫn nên giữ lại, con của yêu thú Đạo Quả, dù sao cũng có thể bán kiếm tiền."
Nói xong hắn bèn ném sư tử con cho võ giả Tiên Thiên chăm sóc, hắn lười chăm nó.
Về phần trích phần trăm của hệ thống, vẫn nên chờ khi bán được con sư tử con này rồi nói sau.