Chương 225. Tràng chủ lại bịa chuyện
"Tràng chủ, ta đã trở về.
Diệp Đạo nhanh chân quay về.
"Diệp Đạo trở về rồi.
Giang Thái Huyền khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn Hứa Trường Không ngồi ở một bên: "Diệp Đạo, vị này chính là võ si mà ta đã nói với ngươi."
"Hứa Trường Không? Vị kiếm giả đó?
Diệp Đạo híp mắt, chiến ý hừng hực, đây là kiếm giả võ si mà tràng chủ nói? Một thiên tài?
"Diệp Đạo? Vị đao giả đó?
Hứa Trường Không lạnh lùng nhìn đối phương, kiếm giả không đáng một đao?
"Có dám đánh một trận không?"
Hai người đồng thời mở miệng, chợt cười lạnh một tiếng, một người xuất kiếm, một người xuất đao, đồng thời nhằm về phía đối thủ: "Ngươi cuồng vọng, mở to mắt nhìn tư thái của một tuyệt thế kiếm đạo đây!"
"Ha ha, ngươi trầm mê kiếm, nào biết tài năng của đao giả?"
Đao kiếm va chạm, một người đao pháp tinh diệu, một người kiếm pháp vô song, Thanh Liên hiển hóa, hiện ra uy năng võ kỹ ngang tàng.
Đao đi nhẹ nhàng, nhanh như ma quỷ, trong lúc Diệp Đạo di chuyển, lưu lại hư ảnh khắp bầu trời, ánh đao lóe ra, đao ảnh đầy trời hội tụ một đao: "Nhất Vãn Vô Tiền!"
"Bộ Bộ Sinh Liên!"
Hứa Trường Không quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng bước ra, kiếm khí hiển hóa, một bước một hoa sen, Thanh Liên kiếm điển, ngưng tụ thành một luồng kiếm khí thuần túy.
Rầm!
Đao kiếm va chạm, hai vị thiên tài giao chiến, kình khí mạnh mẽ cuốn sạch tất cả, nổ tung đại địa, dọa cho người của chuyển phát nhanh Phong Trì vội vã né ra, tiểu sư tử Thanh Ngọc chạy đi.
"Không tệ."
Diệp Đạo hừ nhẹ một tiếng, đao phong vừa chuyển, hàn quang chợt lóe, mấy đạo kiếm khí bắn ra.
"Có tệ thì cũng mạnh hơn ngươi!"
Không đánh bại Diệp Đạo trong vòng một chiêu khiến Hứa Trường Không tức giận, thân kiếm run lên, Thanh Liên hiển hóa, một đóa Thanh Liên thật lớn tràn ra, phóng ra từng đạo kiếm khí.
Giang Thái Huyền ngồi ở cửa đạo tràng nhìn hai người giao chiến, một chút cảm giác áy náy cũng không có.
"Mạnh hơn ta? Buồn cười, người đồng cấp có thể thắng ta, ngoại trừ tràng chủ, thì không có ai hết!" Diệp Đạo nghiền nát kiếm khí, ngạo nghễ mở miệng.
"Ếch ngồi đáy giếng!" Hứa Trường Không cười lạnh.
Trước đây khi khiêu chiến Giang Thái Huyền, Hứa Trường Không cho rằng mình là người đứng đầu đồng cấp, có lòng tin vô địch không ai sánh kịp, nhìn thấy tràng chủ, lui về xếp thứ hai.
Sau đó lại khiêu chiến Dương Tử Lăng, sự tự tin vô địch của hắn ta vẫn còn, nhưng đã không còn nghĩ rằng mình là vô địch nữa, hắn ta tin tưởng, sau này mình sẽ vô địch!
Đao chợt hiện, kiếm đang run, hai vị đỉnh cấp Tiên Thiên đang giao chiến, phá nát mặt đất, cự thạch văng tung tóe, bụi khói tràn ngập, đất đá bay mù trời, chiến đấu hết sức kịch liệt.
"Hứa Trường Không sao lại đánh nhau với Diệp Đạo?
Người của Phong Trì vẻ mặt mù mờ.
Hai người này không oán không thù, sao vừa gặp mặt đã xông vào đánh nhau?
"Hai người si mê võ nghệ tỷ thí với nhau, không phải rất bình thường sao?
Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
Võ giả Tiên Thiên suy nghĩ, cũng đúng, si mê võ nghệ tỷ thí với nhau, thực sự không có gì phải ngạc nhiên.
Chỉ là có một chút không bình thường, tự nhiên đánh nhau trước cửa đạo tràng mà Tràng chủ lại không hề xua đuổi?
"Thiên Hà Thanh Liên!"
Hứa Trường Không quát dài một tiếng, nhảy người lên không trung, vô số nguyên lực hóa thành kiếm khí tinh thuần xuất hiện, một đóa Thanh Liên hiển hóa trong kiếm khí, kiếm khí ác liệt toả ra, oanh kích Diệp Đạo.
Trường đao của Diệp Đạo xuyên vào, nguyên lực trong cơ thể rung động, lưỡi đao rung run, một cỗ khí thế vô thượng tản ra: "Bá Đao, lên!"
Một tiếng hét dài, một đao chặt chém, Nhất Vãng Vô Tiền, vứt bỏ sinh tử, vứt bỏ tất cả, chỉ vì một đao chém địch.
"Nguy rồi.
Sắc mặt võ giả Tiên Thiên đại biến, hai người này không phải luận bàn sao, sao lại thành liều mạng vào chỗ chết vậy?
Đao kiếm đều là sức mạnh cực hạn, triển khai một chiêu mạnh nhất của bản thân, phân thắng bại, cũng luận sinh tử!
Rầm!
Phụt!
Đao kiếm gần như va chạm, đột nhiên, một người xuất hiện, hai tay mở ra, bấm tay bắn ra xóa đi sương mù kim quang lóng lánh, đao kiếm tuột tay mà bay, hai bóng người thổ huyết bay ra ngoài.
"Ta nói này, các ngươi luận bàn thì luận bàn, sao lại còn làm thật?
Giang Thái Huyền day day cái trán, hai tên võ si này.
"Đao giả chẳng sợ gì cả.
Diệp Đạo đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, chưởng lực vừa khởi động, đao bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt xoay trở về tay.
"Kiếm giả không chịu sỉ nhục!" Hứa Trường Không cũng hừ lạnh một tiếng, thu kiếm quay về.
"Ai vũ nhục ngươi?
Vẻ mặt Diệp Đạo mù mờ, là ngươi ra tay xuất toàn lực trước đó? Ta không thua trong tay ngươi chính là vũ nhục?
"Hừ, ngươi tự mình biết.
Hứa Trường Không hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Giang Thái Huyền: "Tràng chủ, ta muốn mua linh khí Tiên Thiên, ngày hôm nay, ta nhất định phải để cho hắn ta học hỏi một chút, sự cường đại của kiếm giả."
"Ta mua...
Diệp Đạo giận dữ, mấp máy miếng, tê dại, không có tiền.
Lẽ nào, ngày hôm nay cứ như vậy thất bại?
"Khụ, Hứa Trường Không, Diệp Đạo và ngươi là lần đầu tiên gặp mặt, làm sao có thể vũ nhục ngươi, ngươi có hiểu làm phải không?
Võ giả Tiên Thiên đi tới, nghi hoặc lên tiếng: "Diệp Đạo chỉ giao hàng với bọn ta, làm sao có thể quen biết với ngươi."
"Vấn đề này, ta cũng rất tò mò.
Diệp Đạo cũng hoang mang, hắn và Hứa Trường Không không có quan hệ gì cả, thế nào lại sỉ nhục hắn ta được?
Hứa Trường Không cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi phải chăng từng nói kiếm giả không đáng một đao?"
Diệp Đạo kinh ngạc: "Ta nói hồi nào?"
"Tràng chủ nói với ta, tràng chủ, ủa? Tràng chủ chạy đi đâu rồi?
Hứa Trường Không cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giang Thái Huyền, lại phát hiện, Giang Thái Huyền đã không thấy đâu.
Diệp Đạo và võ giả Tiên Thiên: "..."
Được rồi, hiểu rồi, nhất định là tràng chủ bịa chuyện.