Chương 231
Đại trưởng lão trở về rất nhanh, trong tay còn cấm thứ gì đó.
"Đại trưởng lão, thế nào rồi?
Tông chủ khẩn trương nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, hắn rất muốn nghe được từ trong miệng Đại trưởng lão, mọi chuyện đều là giả!
Thân thể Đại trưởng lão đang run rẩy, lão chậm rãi xòe tay ra, là một nguyên tệ, một nguyên tệ cực kỳ chướng mắt: "Toàn bộ bảo khố, chỉ còn lại dư lại một nguyên tệ."
Phụt
Tông chủ trực tiếp phun máu, đây là tức giận công tâm!
"Nghịch tử, nghịch tử!" Tông chủ tức giận thổ huyết, liên tục rít gào.
Bốn vị trưởng lão Đạo Quảng im lặng, chuyện này là do Thiếu tông chủ, nhi tử của Tông chủ gây ra, bọn hắn cũng không biết nên nói cái gì trước mặt mọi người.
"Thiếu tông chủ không phải đi đường té gãy chân sao?
Một vị đệ tử mờ mịt mở miệng, bốn phía lập tức truyền đến ánh mắt khinh bỉ.
Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao? Gãy chân chỉ là cái cớ để đi trộm đồ mà không bị ai nghi ngờ thôi.
Phụt
Nói chưa dứt lời, Tông chủ lại phun ra một búng máu.
Thân là nhi tử mà lại đào hố cho phụ thân nhảy vào, có một nhi tử như thế đúng là thê thảm, khóe miệng Giang Thái Huyền giật một cái, không nghĩ tới tông chủ Thanh Huyền Tông phản ứng lớn như thế, liên tiếp phun hai búng máu.
"Thiếu tông chủ cái khỉ gì nữa, chúng ta luận võ không phải là vì một chút ban thưởng sao, hiện tại bảo khố trống không, phần thưởng của chúng ta đâu?"
"Chắc chắn không có phần thưởng, vị trí đứng đầu này người nào thích tranh thì tranh đi."
"Đúng vậy, vốn chỉ mong giành lấy phần thưởng để bán được ít tiền, hiện tại thì tốt rồi, phần thưởng cũng mất."
Đệ tử phía dưới lập tức bùng nổ.
Tông chủ: "... Nghịch tử, ta muốn giết ngươi!"
"Khụ, ta có lòng nhắc nhở một câu, Thiếu tông chủ Lâm Thanh ở Thần Ma Đạo Tràng tiêu gần chín trăm nghìn nguyên tệ, đã tiến vào cảnh giới Thần Thông, các ngươi không phải đối thủ của hắn.
Giang Thái Huyền tốt bụng cảnh báo một tiếng.
"..."
Tất cả mọi người mờ mịt, đóng gói Thanh Huyền Tông bán đi kiếm tiền, còn mình tiến vào Thần Thông...
Cái này mẹ nó phải hố phụ thân mình bao nhiêu mới làm được nha!
"Chín trăm nghìn nguyên tệ..."
Chín trăm nghìn nguyên tệ, nếu thêm một trăm nghìn nữa là đủ cho tông chủ và bốn vị trưởng lão mỗi người mua một phần đạo cảnh Thần Thông, bước vào Thần Thông!
Họ vẫn còn đang sống sờ sờ ấy thế mà lại bị Lâm Thanh đạp lên, dùng hết toàn bộ tiền để thăng cấp cho mình, tạo thành một sơ kỳ Thần Thông.
"Hiện tại, người ở dược điền và người sống ở bốn tòa phó sơn đều phải rời khỏi đó, nhớ kỹ không được động vào bất kì đồ vật gì, vì nó cũng là của Thần Ma đạo tràng, nếu không sẽ bị giết hết đó nha.
Giang Thái Huyền sâu xa nói.
Tông chủ và bốn vị trưởng lão khóc không ra nước mắt.
"Bốn vị trưởng lão kêu mọi người dọn ra hết trước đi.
Tông chủ bất lực khoát khoát tay, hiện tại trong lòng của hắn rất mệt mỏi: "Tôn Vũ, đi thông tri cho người của dược điền, nói bọn họ đừng động tới bất kì đồ vật gì, lập tức rời khỏi đó, dược điền đã không phải là của chúng ta nữa."
Tôn Vũ ngập ngừng mở miệng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Oanh
Đúng lúc này, bốn tòa phó núi đồng thời hiện lên một vệt kim quang, bốn đạo huyết quang sáng lên, sau một tiếng hét thảm, hết thảy bất chợt lắng lại.
"Thật có lỗi, tốc độ của các ngươi quá chậm.
Giang Thái Huyền hờ hững mở miệng.
Năm vị Đạo Quả hít một hơi lãnh khí.
Bọn họ không cảm ứng được ai ra tay, không phải Lý Nguyên Bá, cũng không phải Võ Tòng, chứng minh Thần Ma đạo tràng này còn có cao thủ!
Đáng sợ nhất là bọn họ chỉ nhìn thấy một vệt ánh sáng, tia sáng kia giống như là ánh sáng bình thường, không có bất kỳ đặc thù gì, lại có khả năng giết người.
Thời khắc này, năm vị Đạo Quả cũng không dám có bất luận tâm lý may mắn gì, họ tranh thủ di tán hết người trong núi, không hề động vào bất kì đồ vật nào.
"Rất tốt.
Giang Thái Huyền hài lòng cười một tiếng, nói: "Thần Ma đạo tràng ta ba ngày sau sẽ đấu giá dược điền và sơn môn, hoan nghênh Thanh Huyền Tông tới mua trước."
"..."
Bọn ta mua? Lấy cái gì mua? Tiền bị kia thằng ranh con kia trộm sạch, chỉ còn lại ít đồ vật trên người, mua được sao?
Hơn nữa, đây vốn chính là của Thanh Huyền Tông ta!
Ngươi bán đồ của ta còn chưa tính, ngươi còn bảo ta đi mua?
Mẹ nó, sỉ nhục!
Giang Thái Huyền rời đi, hắn chỉ là tới thu về sản nghiệp của đạo tràng, còn những việc khác, hắn lười quản.
"Đệ tử luận võ... Kết thúc, các ngươi tìm một chỗ ở chủ sơn chờ đấy.
Nói xong câu đó, tông chủ Thanh Huyền Tông tựa như quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống tại chỗ.
Còn luận võ cái gì nữa, phần thưởng của họ mất sạch hết rồi!.
"Tông chủ, ta cảm thấy hiện tại hẳn nên đi tìm Thiếu tông chủ về.
Một vị trưởng lão Đạo Quả nói.
"Tìm?
Tông chủ giương mắt nhìn vị trưởng lão này, cười lạnh nói: "Ngươi đi tìm?"
Lâm Thanh hiện tại đã là Thần Thông, nếu hắn không muốn trở về, bọn họ có thể tìm được hắn sao? Coi như tìm được thì thế nào? Chuyện bán tông môn còn làm được, động thủ với bọn họ, chắc chắn cũng làm được.