Chương 236
"Nhìn xem, đây là thần huyết, giá trị mười vạn nguyên tinh, đây là thần thể, giá trị mười vạn nguyên tinh, đây là Thần cấp công pháp, Nhập môn đến Đại đế, nguyên bộ."
"Đây là đạo cảnh, từ Nhập môn đến Thần Thông loại nào cũng có, áp dụng cho bất kỳ chủng tộc nào cũng được, chỉ cần bỏ ra đủ tiền."
"Hiện tại, mời ngươi nghiêm túc nói cho ta, chuyện gì mà dùng tiền không được?
Giang Thái Huyền bình tĩnh nhìn Thanh Ngọc Sư Vương.
Thanh Ngọc Sư Vương: "..."
"Chớ nóng vội, trông thấy mấy viên đan dược này không? Thần Huyết đan, có thể làm tăng chất lượng huyết mạch, ví dụ như ngươi là Thanh Ngọc Sư Vương chỉ có thể coi là huyết mạch cấp thấp, sau khi dùng Thần Ma đan, ngươi có thể lập tức thăng lên Trung cấp, Cao cấp, Đỉnh cấp, Thần cấp."
Giang Thái Huyền nhìn Thanh Ngọc Sư Vương, lại lấy Thiên Võng ra: "Nhìn xem, Thiên Võng của ta có bao nhiêu đánh giá tốt, bao nhiêu người mua thương phẩm của ta sau đó tăng thực lực lên thành công."
"Tiền bối...
Hai mắt của Thanh Ngọc Sư Vương lom lom mà nhìn Giang Thái Huyền, cái Thần Huyết đan này thật sự rất hấp hẫn yêu thú.
Một vạn nguyên tệ một viên, thật rẻ, đương nhiên rẻ là đang so với khoản tiền ba mươi vạn khổng lồ kia!
"Ngoan, trở về xoay tiền rồi chuộc lại bản thân và nhi tử, sau đó trở thành khách hàng.
Giang Thái Huyền vỗ vỗ đầu của Thanh Ngọc Sư Vương rồi xòe ra một tờ giấy vàng: "Nào, ấn một vuốt lên đây."
"Đây là cái gì?
Thanh Ngọc Sư Vương không hiểu.
"Giấy nợ!" Giang Thái Huyền nói: "Ở Thần Ma đạo tràng có thể ghi sổ nợ nhưng nhất định phải trả, ngươi có thời gian là ba mươi ngày để xoay tiền, nếu không bỏ ra nổi ba mươi vạn nguyên tệ thì thật có lỗi, ngươi và con của ngươi sẽ bị đạo tràng bán cho nhân loại, còn bán cho loại nhân loại nào thì có lẽ cần xem vận khí của các ngươi rồi."
Thanh Ngọc Sư Vương rùng mình một cái, nó biết nhân loại rất ti tiện, tà ác, xảo trá.
"Kỳ thật, ta cũng rất xem trọng hai phụ tử các ngươi.
Giang Thái Huyền nghiêm túc nói: "Nhi tử thì để nướng, ngươi thì băm ra nấu... Ừm, thịt viên kho tàu có thể dùng thịt sư tử để làm không?"
"Tiền bối, bây giờ ta trở về xoay tiền ngay đây.
Thanh Ngọc Sư Vương sợ tè ra quần.
"Đi đi, đừng nghĩ đi rồi thì không sao nhé, Lý Nguyên Bá lúc nào cũng có thể tìm ngươi nói chuyện đấy.
Giang Thái Huyền nói.
Thanh Ngọc Sư Vương đi vừa nhanh vừa gấp, nó nhất định phải gom góp được ba mươi vạn nguyên tệ trong vòng ba mươi ngày, chuộc lại bản thân và nhi tử.
Hiện tại nó không dám chạy, bởi vì sau khi ấn vuốt nó có thể cảm giác được rất rõ ràng trong đầu nó có một đạo cấm chế, chỉ cần vừa bạo phát liền có thể giết chết chính mình.
Hơn nữa, nó cũng rất muốn có được Thần Huyết đan, hiện tại nó đã sớm đạt đến cực hạn, nếu như không có cơ duyên thì e là cả đời này chỉ phải dừng lại ở Đạo Quả đỉnh phong, nó cũng muốn đột phá Thần Thông!
Sau khi đưa tiễn Thanh Ngọc Sư Vương, một đám người ai nên tu luyện thì tu luyện, nên ngủ thì đi ngủ.
Giang Thái Huyền thì liên hệ hệ thống: "Hệ thống, cái sư tử con này xem như trích phần trăm, ta có thể chia, vậy cái lão sư tử kia thì ta cũng có tiền đúng không?"
"Có, vẫn tính là mua bán, chỉ là nó tự mua chính mình.
Hệ thống lạnh như băng nói.
"Vậy là tốt rồi. À đúng rồi, ta muốn một vài thư tịch kết hợp với bức hoạ và một vài câu chuyện xưa của Thần Ma, giới thiệu vắn tắt về Thần Ma.
Giang Thái Huyền nói xong dừng một chút mới nói tiếp: "Càng nhiều càng tốt, tốt nhất mỗi một Thần Ma là một bộ sách."
"Không có khả năng, nhiều nhất là ba trang, có Thần Ma từ lúc sinh đến lúc đỉnh phong đều bình yên vô sự, nào có nhiều chuyện xưa như vậy chứ.
Hệ thống nói.
"Được thôi, tận lực, tận lực.
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ: "Mặt khác, chuyện tấm thẻ cũng phải lấy ra cho ta, ta cần dùng."
"Ký chủ nếu cần thì mọi lúc đều có thể lấy.
Hệ thống nói.
"Vậy là tốt rồi, dựa theo ý nghĩ của ta đi, hệ thống, chúng ta sẽ phát tài.
Giang Thái Huyền nghĩ đến ba ngày sau đấu giá thì toàn thân đều kích động.
Hệ thống không đáp lại.
"Hệ thống, ngươi sớm nên đem quyền hạn giao cho ta rồi."
Giang Thái Huyền vừa nói thầm vừa nhớ lại trong đầu các loại ngành nghề ở kiếp trước.
Ví dụ như tỉ lệ khách du lịch? Chuyện này mặc dù có chút rộng, đầu tư cũng lớn, nhưng cũng không phải là không được, về sau có thể làm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Thái Huyền rơi vào mộng đẹp, chờ mong ngày đấu giá sớm đến.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thái Huyền bị một trận ca hát đánh thức, là Cầm Hi, thật là kính nghiệp.
Đối với ca hát, mặc kệ là ca khúc gì thì Cầm Hi đều không chê, đương nhiên, nếu là hát số mệnh thì tốt hơn, đáng tiếc Tràng chủ yêu cầu hát lực lượng gì đó.
Cầm Hi lại hát, Diệp Đạo cùng Hứa Trường Không lại tái chiến, hai vị thiên tài này thật sự là không ai phục ai.
Nếu như trước kia thì võ kỹ của Hứa Trường Không không bằng Diệp Đạo, hơi chênh lệch một chút, nhưng sau khi học xong Thanh Liên Kiếm Điển, hai người đều mua thương phẩm của đạo tràng nên rất khó phân ra thắng bại.
Chỉ có chút thay đổi là hai người này không còn nói cái gì mà thiên hạ không ai so nổi một chiêu, bọn họ rất lo lắng sẽ có thêm một tên giống như Lâm Thanh xuất hiện, để lại lần nữa mất mặt.
"Nơi này là Thần Ma đạo tràng?
Ba lão giả đồng thời ngự không mà đến, tay áo bồng bềnh, rất có phong thái cao nhân. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nhìn vào khuôn mặt bị ứ máu kia.
"Hoan nghênh giá lâm, ba vị có nhu cầu gì?
Giang Thái Huyền mỉm cười nói.
"Tại hạ là Thần Kiếm Tông Kiếm Hằng."
"Tại hạ là Võ Môn Vũ Tuyền."
"Tại..."
"Không cần nói, chắc chắn ngươi là Vân Dương Tông."
Ba người: "..."