Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 302. Đạo quả

Chương 302. Đạo quả
"Vương Minh Minh, ngươi còn lời gì muốn nói không? Nếu không còn lời nào để nói, bổn tông chủ chỉ có thể tuân theo quy củ của tông môn mà phạt ngươi!" Tông chủ thở dài một tiếng, trầm giọng nói. Hắn không xưng là "vi sư", bởi vì giờ khắc này, hắn là tông chủ của tông môn!
"Tông chủ, tất cả là lỗi của Tử Yên. Xin người giáng tội Tử Yên. Chuyện này không liên quan gì đến Minh Minh sư đệ.
Tử Yên vội vàng cầu xin.
"Minh Minh sư đệ ư? Gọi thân mật thật đấy. Tự mình truyền thụ võ kỹ Đạo Quả cho đệ tử cấp Trúc Cơ, dung túng cho hành vi học trộm của Vương Minh Minh, ngươi cũng phải chịu tội!" Một tên đệ tử nói.
"Không sai, ngươi cũng phải chịu tội cùng Vương Minh Minh!" Các đệ tử còn lại cũng nhao nhao nói.
Sắc mặt tông chủ biến thành màu đen. Vương Minh Minh ngốc nghếch thì đã đành, tại sao Tử Yên cũng ngốc nghếch theo thế? Ngươi không nói thì sẽ chết à?
Vương Minh Minh chậm rãi đứng dậy, vẫn quỳ gối dưới đất mà nhìn Tử Yến: "Tử Yên sư tỷ, đa tạ tỷ cầu xin giúp ta. Thật ra tỷ không hề dung túng ta. Thứ ta học trộm không phải là Vô Cực Chưởng."
Tử Yên giật mình, nhìn về phía Vương Minh Minh. Nàng biết, Vương Minh Minh đang ôm lấy tất cả trách nhiệm, tình ý trong mắt càng đậm sâu.
"Minh Minh sư đệ..."
"Sư tỷ, tỷ đi xuống đi, từ nhỏ ta đã được phụ thân dạy rằng nam nhân phải biết tự chịu trách nhiệm. Việc tự mình làm sai thì mình phải gánh chịu!" Vương Minh Minh tỏ ra rất mực kiên định, nhìn về phía các đệ tử của chủ phong: "Xin mọi người hãy dẫn Tử Yên sư tỷ đi."
"Vương Minh Minh, ngươi cho rằng chỉ bằng một câu nói là có thể rũ sạch tội lỗi của Tử Yên sao? Tội dung túng, trợ giúp ngươi học trộm võ kỹ là không thể tha thứ!" Các đệ tử ở phó phong tức giận nói.
"Không sai. Không thể tha thứ, không thể tha thứ!"
Tông chủ nhìn Vương Minh Minh với nét mặt đau lòng. Tức giận không ngớt vì sự ngu xuẩn của hắn. Ngươi học trộm thì cứ học trộm. Tại sao lại còn chủ động nói ra? Kể ra ngươi nói là nhặt được kỹ võ này thì ta còn có thể bao che cho ngươi. Tại sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác nhận là đã học trộm?
Vương Minh Minh quay đầu, đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người của tông chủ: "Tông chủ sư tôn, Phó tông chủ, các vị trưởng lão, còn có các vị đồng môn, Vương Minh Minh chỉ có một lời."
"Nói!" Tông chủ lạnh mặt nói.
"Vương Minh Minh khẩn cầu, trước khi bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn, ta có thể vì tông chủ sư tôn là chủ phong, vì các vị mà đánh một bộ Vô Cực Chưởng. Đây là võ học mà Vương Minh Minh thích nhất, bởi vì, nó là tuyệt chiêu của tông môn."
Vương Minh Minh nghẹn ngào nói: "Vô Cực Tông nổi danh với Vô Cực Chưởng. Ta học trộm Đạo Quả chỉ vì muốn được nhìn thấy Vô Cực Chưởng uy phong đến cỡ nào. Vậy mời các vị sư huynh đệ cùng kiểm nghiệm thành quả mà Vương Minh Minh ta đã học trộm được. Để cho ta được thoả mãn nguyện vọng trước khi bị phạt."
"Được!" Tông chủ run giọng nói.
Mấy vị trưởng lão còn lại cũng trầm mặc xuống, không tiếp tục quát hỏi nữa.
Vương Minh Minh hơi khom người: "Mời Tông chủ sư tôn chỉ điểm."
Tông chủ bối rối, giống như được trở lại lúc trước, khi Vương Minh Minh mới vừa vào Tông môn, học được bản võ kỹ đầu tiên cũng nói một câu như vậy, mời hắn chỉ điểm.
Trên lôi đài, hai tay Vương Minh Minh biến chuyển không ngừng. Một âm thanh trầm thấp vang lên: "Vô cực giả, vô tận dã. Vô Cực Chưởng, nạp thiên hạ Chưởng pháp làm một thể, hải nạp Bách Xuyên, hoà hợp vạn chưởng."
"Lấy vô cực giả, ngự hỏa, ngự nước..."
"Hắn đang..."
Vương Minh Minh vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người đều chết lặng. Sắc mặt của Tông chủ và các trưởng lão đều cứng đờ. Các đệ tử từ cấp Đạo Quả trở xuống đều u mê không hiểu gì. Các đệ tử Đạo Quả thì nhìn Vương Minh Minh với vẻ khiếp sợ.
Một chưởng vừa được tung ra đã khiến Thủy Long gào thét, liệt diễm cuồn cuộn, xuất hiện cả nước cả lửa, cương nhu một thể, chưởng ảnh diễn hóa đầy trời.
Vài Thủy Long ngao du trên hư không, lại có cả vài hỏa diễm dị thú chạy xung quanh.
"Sao lại có cảm giác xấu thế nhỉ?
Các đệ tử của phó phong thấp giọng nói.
"Thủy hỏa cương nhu là Vô Cực Chưởng Tiểu Thành!" Phàm là võ giả bên trên đã tiếp xúc với Vô Cực Chưởng Đạo Quả đều cảm thấy kinh hãi.
Oanh!!!
Lúc này, xuất hiện khí tức cường đại bốc lên. Chưởng pháp này khi thì cương mãnh, khi lại nhu hòa, vừa quỷ dị, vừa cường đại. Thuỷ Hoả chi lực giao hòa một cách hoàn mỹ. Sức mạnh thần bí hoà quyện hóa thành một chưởng lực cường đại, khí tức phát ra bao trùm lên tất cả.
"Vô cực vô tận, nạp tương khắc rồi tương sinh."
Vừa nói xong thì chưởng lực thần bí kia liền tiêu tán đi.
Thủy Hỏa chi lực lại xuất hiện, Thủy Long gào thét, dị thú kêu gầm, chấn động toàn bộ chủ phong.
"Thủy hỏa cương nhu hóa vô cực, vô cực diễn hóa thủy hỏa cương nhu, Vô Cực Chưởng Đại thành!"
Cả đám người đều vô cùng kinh hãi.
Vương Minh Minh mới vào Vô Cực Tông được bao lâu chứ? Hắn học trộm được bao lâu rồi? Vậy mà đã có thể thành công luyện được Vô Cực Chưởng trong chương Đạo Quả?
Đúng lúc này, Vương Minh Minh cưỡi lên ngọn gió hư ảo mà nhảy lên hư không. Thủy hỏa lần nữa ngưng tụ, đẩy một chưởng lên bầu trời.
Oanh!!
Vô Cực Chưởng nổ tung, nguyên khí trong hư không thiên địa bạo động, khí lãng cường đại bốc lên, tựa như một đám mây hình nấm.
"Mẹ nó, hắn đã là Đạo Quả..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất