Chương 315. Tông chủ nợ ta một trăm vạn
Thiên Võ Tông.
"Ta muốn biết một chuyện, tiểu Vân Nhi của ta ở đâu rồi? Liễu Thanh Duyên, ngươi nói cho ta biết, tiểu Vân Nhi đâu?"
Một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt âm u lao về phía ngọn núi nơi Liễu Thanh Duyên đang ở.
Ầm ầm
Sấm chớp ầm ầm đầy trời, một bóng người lao lên trời, trường kiếm xuyên qua không trung chém gãy sấm sét, uy lực kinh người quét ngang bầu trời.
"Thần Thông? Liễu Thanh Duyên?
Người đàn ông trung niên không khỏi khựng lại, kinh ngạc nhìn người đó.
"Làm sao Liễu Thanh Duyên đột nhiên đột phá được? Tu vi của nàng trong Đạo Quả không phải mạnh nhất, làm sao có thể đột phá trước được?"
Động tĩnh ở bên này lập tức kích động võ giả của Thiên Võ tông, vài trưởng lão Thần Thông trong nháy mắt đã đến.
Ầm
Một kiếm chém xuống, kiếm quang làm vỡ lôi đình, kiếm khí mãnh liệt quét ngang trời.
"Nguyên lực thật tinh thuần, lẽ nào Liễu Thanh Duyên có cơ duyên khác nữa?
Vài vị trưởng lão Thần Thông kinh ngạc hỏi.
"Ta chỉ muốn biết, tiểu Vân Nhi của ta ở đâu.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên tối sầm.
"Tông chủ đừng lo lắng, đợi Liễu Thanh Duyên độ kiếp thành công, sau đó hỏi nàng sẽ biết được thôi.
Mấy vị trưởng lão Thần Thông an ủi.
Một lúc sau, Liễu Thanh Duyên độ kiếp thành công, trở thành cường giả Thần Thông.
"Xin chào tông chủ và các vị trưởng lão.
Liễu Thanh Duyên hơi cúi đầu chào.
"Tiểu Vân Nhi của ta đâu? Không phải nàng nói đi chơi với ngươi sao?
Vẻ mặt tông chủ dịu đi, nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu Vân Nhi cùng với sư muội Lục Nguyệt Linh đi tìm trưởng lão Trần Minh rồi.
Liễu Thanh Duyên nói thật: "Ở Đại Vân quốc có trưởng lão Trần Minh chăm sóc, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Lập tức bảo bọn họ trở về, hiện tại Thiên Duyên quốc không được yên ổn.
Tông chủ trầm giọng nói.
"Vâng, tông chủ.
Liễu Thanh Duyên gật đầu, lấy ngọc bội truyền tin qua, dừng một chút lại nói: "Tông chủ, sao Thiên Duyên quốc lại không yên ổn?"
"Ngươi không cần hỏi chuyện này, lần này ngươi đột phá Thần Thông, thăng cấp Thiên Vũ trưởng lão, sau này, ta sẽ thông báo cho toàn bộ Thiên Võ tông.
Biết được tiểu Vân Nhi ở đâu nên sắc mặt tông chủ cũng tốt hơn, trên mặt lộ vui vẻ: "Chuyện đột phá của ngươi làm cho sức mạnh ở Thiên Võ tông ta tăng lên nhiều đấy."
"Tông chủ, vậy phần thưởng Thần Thông mỗi tháng ta đều được nhận đúng không?
Liễu Thanh Duyên háo hức nhìn tông chủ.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão Thần Thông đen lại, ngươi đột phá Thần Thông chỉ vì muốn phần thưởng thôi sao?
"Đừng lo lắng, không thiếu phần ngươi đâu.
Tông chủ nghiêm mặt nói.
"Không phải, ta muốn nói là ta có thể đổi các phần thưởng mỗi tháng thành nguyên tệ không?
Liễu Thanh Duyên nói.
"Ngươi... thiếu tiền lắm hả?
Vẻ mặt của tông chủ trở nên cứng ngắc, toàn bộ đổi hết sang nguyên tệ? Ngươi có bị ngốc không vậy? Mấy thứ này có thể tăng tu vi đấy, ngươi không cần ngươi lại đổi sang tiền?
"Thiếu nhiều lắm.
Liễu Thanh Duyên mếu mếu, muốn khóc nói: "Mấy ngày nay dẫn theo tiểu Vân Nhi tiêu tiền như nước, ta thật sự không còn cách nào khác mới giao cho sư muội Lục Nguyệt Linh, tông chủ, ta nghèo lắm."
"Khụ, tông chủ, chúng ta còn có chuyện nữa, xin phép đi trước.
Vài vị trưởng lão Thần Thông lập tức muốn chuồn đi.
Sắc mặt tông chủ trở nên khó coi, tiểu Vân Nhi tiêu hết tiền của Liễu Thanh Duyên? Cho dù có là như thế thì ngươi có thể nói riêng với ta được không hả? Ngươi ở trước mặt các trưởng lão nói thế là muốn gì?
"Tông chủ, đây là thứ duy nhất còn lại của ta.
Liễu Thanh Duyên đau lòng lấy trong ví ra một kim tệ: "Ta cũng ngại xuất môn, đường đường là đệ tử của Thiên Võ Tông, cũng đã thành trưởng lão rồi, mà chỉ có một kim tệ."
"Được rồi, được rồi, tiêu của ngươi bao nhiêu tiền, ta đền bù cho ngươi.
Tông chủ không vui nói.
"Cảm ơn tông chủ.
Liễu Thanh Duyên vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ hơn một trăm vạn nguyên tệ."
Tông chủ: "..."
Ngươi mẹ nó đang đùa đấy à? Tiêu hơn một trăm vạn? Ngươi lấy đâu ra hơn một trăm vạn nguyên tệ đưa cho tiểu Vân Nhi tiêu vậy?
"Nếu tông chủ không yêu thương Tiểu Vân Nhi, ta có thể ứng phần thưởng của ta, ứng trước một năm, ta có thể tự nuôi tiểu Vân Nhi được, ai bảo tiểu Vân Nhi và ta thân nhau như chị em chứ.
Liễu Thanh Duyên lập tức nói, dù sao tông chủ như thế nào cũng phải bồi thường một chút.
Đậu xanh, ai nói ta không yêu thương tiểu Vân Nhi? Chỉ là, hơn một trăm vạn nguyên tệ, con mẹ nó các ngươi đã đổ vào cái gì vậy chứ?
"Nói cho ta biết, chính xác là đã mua thứ gì mà tiêu hết hơn một trăm vạn nguyên tệ?
Tông chủ đen mặt nói.
"Liễu tỷ, mau gọi cha ta gửi cho ta hai trăm vạn nguyên tệ, ta muốn mua phi cơ.
Giọng của tiểu Vân Nhi phát ra từ tấm thẻ ngọc.
Tông chủ: "..."
"… Tiêu như vậy đấy.
Liễu Thanh Duyên buồn bã nói.
Tiểu Vân Nhi, tỷ tỷ yêu ngươi chết đi được, ngươi nói những lời này thật sự rất đúng lúc.
"Mua phi cơ? Phi cơ gì?
Khoé miệng tông chủ giật giật, phi cơ là trò gì vậy, sao lại cần chi trăm vạn nguyên tệ?"
"Ta cũng không biết, nhưng tông chủ, ngài có định gửi tiền cho tiểu Vân Nhi không?
Liễu Thanh Duyên thấp giọng hỏi.
"Bảo nó lập tức trở về đây, gửi cái gì mà gửi, cái gì cũng không mua!" Tông chủ tức giận thiếu chút nữa tăng xông, hai trăm vạn nguyên tệ, cho dù ta là tông chủ cũng không tiêu như vậy.
"Vậy hơn một trăm vạn nguyên tệ của ta?
Liễu Thanh Duyên lo lắng nói.
"Chỉ có bốn mươi vạn, ngươi không được cho tiểu Vân Nhi tiêu nữa, nếu không, một đồng ta cũng không chu cấp cho ngươi nữa.
Tông chủ tức giận nói.
"Tông chủ, ta..."
"Tạm biệt!"
Liễu Thanh Duyên còn chưa nói xong, tông chủ đã xoay người rời đi.