Chương 323. Mượn tiền không trả!
Ngồi trên Ám Lân Ưng bay lên không trung rời đi, trong lòng Tiểu Vân Nhi rất vui.
"Ngươi cầm đan dược làm gì vậy?
Tông chủ vùa xoay đầu, phát hiện một tên đệ tử đang cầm mấy bình đan dược, nghiêm mặt hỏi.
"Tiểu Vân Nhi nói Ám Lân Ưng kia phải nuôi bằng đan dược, không thể đối xử tệ bạc được.
Đệ tử nói.
"Nuôi bằng đan dược?
Tông chủ lần này thật sự tức giận: "Lập tức thu hồi lại cho bản tông chủ, nuôi cái khỉ gì, một con yêu thú Trúc Cơ rác rưởi mà tưởng bảo bối sao?"
Đệ tử hoảng sợ, liên tục gật đầu.
"Còn nữa, bảo người truyền tin cho Trần Minh bảo hắn lập tức trở về, mặc kệ có tuyển được thiên tài hay không, đều trở về cho ta, ta muốn biết Tiểu Vân Nhi của ta bị lừa như thế nào!" Tông chủ gầm gừ nói.
Đệ tử vội vàng chuồn mất!
…
"Phần món ăn của Thần Ma đạo tràng đã được luyện hoá, ta nên đi tìm vị Long Xà đệ đệ kia.
Liễu Thanh Duyên cười tủm tỉm rồi lại đi tới Thần Ma đạo tràng.
Lần này, nàng cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên gấp mấy lần, đủ để giết chết bản thân trước kia trong vòng một nốt nhạc.
Dù trong cao thủ Thần Thông nàng không phải là người vô địch, nhưng cũng thuộc loại cường giả.
Thế là nàng lại đến Thần Ma đạo tràng, hỏi Dư Thanh: "Long Hạo ở đâu?"
"Đến thượng lưu sông tìm xem, nơi đó là nơi nó canh giữ.
Dư Thanh thản nhiên nói.
"Nó trông coi thượng lưu sông? Đứa nhỏ này, quả nhiên là đang giả vờ đáng thương.
Liễu Thanh Duyên cười khẽ, bay lên không trung hướng về phía sông.
Chẳng mấy chốc, nàng cảm giác có rất nhiều yêu xà tồn tại, khí tức của nàng toát ra: "Ta là tỷ tỷ của Long Hạo, bây giờ muốn gặp nó, không biết có thể bảo nó qua đây không?"
Hàng ngàn yêu xà hiện lên liếc nhìn nàng một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chìm xuống nước.
Ầm
Không bao lâu, nước sông dâng trào, ánh sáng vàng long lánh, một con Lòng Xà nhỏ xông lên trên mặt nước: "Liễu tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
"Tiểu Hạo đệ đệ, ngươi không thành thật rồi.
Liễu Thanh Duyên nhẹ giọng nói.
"Bất đắc dĩ thôi, ta không chịu nổi sự dày vò của con yêu thú kia, chỉ có thể trốn ở trong sông này để bảo vệ tộc đàn.
Long Hạo khổ sở nói.
"Chà, vậy tỷ tỷ giúp ngươi giết con yêu thú kia được không?
Liễu Thanh Duyên cười nói.
"Được, cảm ơn tỷ tỷ.
Long Hạo gật đầu lia lịa, sau đó nói: "Cảm ơn tỷ tỷ trượng nghĩa giúp đỡ, hào phóng."
"Trượng nghĩa tương trợ có thể, nhưng mà sao lại nói hào phóng?
Liễu Thanh Duyên cau mày.
"Tỷ tỷ giúp ta giết yêu thú kia mà không đòi hỏi gì, đây không phải là hào phóng thì là gì?
Long Hạo chớp mắt nói.
Sắc mặt Liễu Thanh Duyên tối sầm lại, ai nói ta không đòi hỏi gì? Không đòi hỏi mà ta đến tìm ngươi à?
"Tiểu Hạo đệ đệ, tỷ có thể giúp ngươi một lần, nhưng không thể giúp ngươi mãi được.
Liễu Thanh Duyên cười khẽ, nói: "Hay là như này, chúng ta đôi bên cùng có lợi được không?"
"Đôi bên cùng có lợi là sao?
Long Hạo vội vàng hỏi.
"Ngươi dẫn yêu thú ra ngoài, ta ra tay giải quyết, ta bảy ngươi ba, được không?
Liễu Thanh Duyên nói.
"Không được, năm mươi năm mươi.
Long Hạo dứt khoát nói: "Ta có rất nhiều thuộc hạ, có thể thu thập tài nguyên trong lãnh địa của yêu thú, tuy khó cướp được sạch sẽ, nhưng cũng có thể lấy đi một ít."
"Nhưng ta là chủ lực.
Liễu Thanh Duyên nói, nàng là võ giả Thần Thông, không có nàng, Long Hạo đừng hòng có được sự chú ý của yêu thú Thần Thông.
"Thần Ma đạo tràng cũng có thể cho thuê.
Long Hạo nói.
"Được rồi, hợp tác.
Liễu Thanh Duyên suy nghĩ một chút, nàng nhất định phải mượn thân phận yêu thú của Long Hạo, nếu không võ giả Thần Thông xông vào sâu trong Yêu Thú Sơn Mạch khiêu khích đại yêu Thần Thông thì chẳng khác nào đang tìm đường chết.
Một người một yêu thiết lập quan hệ hợp tác, không đề cập đến quan hệ tỷ đệ trước đó, phân chia rất rõ, lập tức lên đường đến Yêu Thú Sơn Mạch
"Liễu tỷ, ngươi đang ở đâu. Tiểu Vân Nhi rất nhớ ngươi.
Một ánh sáng lóe lên từ thẻ ngọc, giọng nói của Tiểu Vân Nhi truyền đến.
"Tỷ rất nghèo, đang chăm chỉ kiếm tiền.
Liễu Thanh Duyên trả lời.
"Không phải ngươi đã đột phá Thần Thông, và mới vừa dự chi một năm cung phụng sao?
Tiểu Vân Nhi kinh ngạc hỏi.
"Không đủ tiêu.
Liễu Thanh Duyên trả lời, nói: "Không nói nữa, ta còn có việc."
"Liễu tỷ nói nàng không có tiền.
Thiên Võ tông, Tiểu Vân Nhi cong môi: "Sa bây giờ vay tiền lại khó như vậy, ta còn muốn mua một ít viên Thần Huyết đan để tăng huyết mạch."
"Tiểu Vân Nhi, Liễu tỷ không có tiền, nhưng các sư huynh sư tỷ có tiền, còn có trưởng lão cũng có tiền, ngươi không biết đấy thôi, trưởng lão Trần Minh để dành tiền nhiều năm như vậy, gần trăm vạn nguyên tệ đấy, nếu hắn bán một số bảo vật nữa, tuyệt đối vượt qua trăm vạn.
Lục Nguyệt Linh nói nhỏ.
Tiểu Vân Nhi chớp chớp mắt: "Vậy có thể tìm mấy sư huynh sư tỷ mượn tiền sao?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể trộm một số đồ vật của trưởng lão đem ra ngoài bán, thậm chí ngươi khóc hai lần là trưởng lão cũng đau lòng cho ngươi tiền tiêu.
Lục Nguyệt Linh nói
"Nhưng mà sau này không trả được thì sao?
Tiểu Vân Nhi lo lắng.
"Tiền mượn được dựa vào khả năng của mình, sao phải trả chứ?
Lục Nguyệt Linh bình tĩnh nói: "Vân Thuỷ thành, ngươi quên rồi à? Mọi người đều có tiền bằng khả năng của mình, họ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, chúng ta vay tiền cũng chính là bỏ công ra rồi."
"Lời nói của Nguyệt Linh tỷ rất có lý, phải đi mượn, sau đó không trả!" Tiểu Vân Nhi gật đầu thật mạnh.