Chương 326. Thần tượng
"Há, nực cười, chỉ bằng ngươi?
Thanh niên nghe vậy thì sửng sốt, chợt hắn bật cười: "Người của Lạc Thủy thương hội các ngươi còn chẳng có ai đỡ được một chiêu của ta, là ai cho ngươi cái gan dám tự đắc như vậy?"
"Ngươi chỉ biết nói mấy lời nhảm nhí thế thôi à? Phế vật.
Tiêu Thiên hừ lạnh, kiêu căng nói: "Thiên tài chả phải cái danh muốn bịa là bị được mà là do nắm đấm tạo anh tài, nếu không phải thiên tài ở Lạc Thủy thương hội đi ra ngoài thì ngươi, còn chẳng thể làm ta có hứng nhấc tay đối phó!"
Nói về ngông? Nói về đả kích người khác?
Ngươi sánh được với người Đại Vân quốc như ta sao? Cũng không biết đi ra ngoài nghe ngóng xem Diệp Đạo, Hứa Trường Không, Dương Tử Lăng, Trần Quyền có ai không phải là kẻ cao ngạo nhất trong những kẻ cao ngạo?
"Ngươi, được, ngươi thành công chọc tức ta rồi đấy!" Thanh niên cười lạnh, sát khí cuồn cuộn nổi lên: "Ngươi chết chắc rồi!"
Vừa dứt lời, bên ngoài cơ thể của thanh niên bỗng dâng lên một ngọn lửa cao ngất trời, nhiệt độ nóng rực lan tỏa khắp nơi, hắn tung chưởng, một con rồng lửa xuất hiện theo: "Cho ngươi xem thần uy của Hỏa Nguyên thể!"
"Một thể chất trung cấp rác rưởi cũng dám tự xưng thần uy?
Tiêu Thiên cười nhạo, xung quanh hắn dần nổi lên lôi quang: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thế, thế nào là thần uy!"
Ầm
Sau tiếng quát khẽ, lôi quang xuất hiện bao phủ cả không gian, trên trời nơi nơi đều là mây đen, sấm chớp đùng đùng không dứt, lôi xà cũng theo đó mà tung hoành.
"Có thể tạo ra dị tượng, ít nhất cũng phải là thể chất cao cấp!"
"Sấm chớp đầy trời thế này, không biết Tiêu Thiên có lôi thể gì nữa."
"Không ngờ Lạc Thủy thương hội lại kết giao được với thiên tài nhường này, sau này không chừng Lạc Thủy thương hội sẽ có một chỗ dựa vững chắc!"
Võ giả dưới đài kinh ngạc bàn luận, trọng tài cũng kích động không thôi, hắn biết Tiêu Thiên, là người quen của tiểu thư.
"Tiểu thư thật có mắt nhìn người, không ngờ nàng lại có thể làm quen với một thiên tài có thể chất cao cấp!"
Uy áp nặng nề truyền tới, thiên lôi giáng xuống, Tiêu Thiên kích phát hoàn toàn Thần Lôi Bá thể khiến xung quanh đều bị bao trùm bởi một cỗ uy áp khiếp người, mà người đứng ra chịu trận là thanh niên kia.
Cùng là thể chất đặc biệt nên thanh niên có thể cảm nhận rõ ràng nhất, thể chất lửa bị kiềm chặt trong nháy mắt, mà con hỏa long vừa xông ra lúc nãy cũng hoảng sợ bay về.
"Thần thể cao cấp? Chẳng phải tông môn đã thu nhận hết võ giả có thể chất cao cấp rồi sao? Tại sao còn sót lại một tên thế này?"
Thanh niên thầm kinh ngạc, bắt gặp hỏa long sợ sệt bay về khiến lòng hắn hoảng sợ không thôi.
Ầm
Lại tung ra một chưởng, lôi điện chói mắt hệt như Lôi thần giáng xuống khống chế sấm sét, khí tức hủy diện cuồn cuộn khắp nơi khiến võ giả sợ hãi vạn phần.
Đối mặt với thế tấn công của Tiêu Thiên, bấy giờ thanh niên chỉ muốn tránh thoát, nhưng tốc độ của Tiêu Thiên quá nhanh, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn chỉ có thể cố gắng chống chọi.
Đùng
Phụt
Hai chưởng giao nhau, lửa tàn, sấm sét tấn công, thân niên bị đánh bay ra ngoài, phun một bụm máu, cánh tay còn loáng thoáng bốc lên mùi khét.
"Thực lực của ngươi quả thật chẳng khiến ta có hứng muốn ra tay chút nào.
Tiêu Thiên thở dài, khinh thường nói: "Nể tình ngươi chưa giết ai, lần này ta tha mạng cho ngươi.
"Ngươi, phụt...
Thanh niên vùng vẫy toan đứng dậy, lại phun thêm một búng máu nữa, hắn nhìn cánh tay bị cháy đen của mình, lạnh lùng nói: "Ta sẽ nhớ kỹ món nợ này."
"Sao? Muốn báo thù?
Tiêu Thiên nhướn mày chế giễu: "Với tư chất của ngươi, có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không đỡ nổi một chiêu của ta."
Lời Tiêu Thiên nói là thật, sau này hắn cũng sẽ càng thêm tiến bộ, thần thể mạnh hơn thể chất trung cấp quá nhiều, khi so sánh hai cái với nhau thì thể chất trung cấp không khác gì đồ bỏ.
Dưới đài nhất thời vang lên vô số tiếng cười khinh miệt: "Thần uy của Tiêu Thiên công tử rành rành ra đó, thể chất đặc thù của ngươi là cái thá gì? Cả một chiêu của Tiêu Thiên cũng không đỡ nổi."
"Một trăm năm? Ta thấy có luyện thêm một ngàn năm thì hắn cũng chả đỡ nổi một chiêu của Tiêu Thiên công tử."
Võ giả dưới đài cười lạnh, Tiêu Thiên chỉ cần một chiêu đã khiến đối thủ trọng thương, khiến bọn họ hả giận vô cùng.
Mới nãy còn to mồn nói không ai ở Mộng Duyên thành có thể đấu một trận thỏa thích với hắn, cả cơ hội để đánh toàn lực cũng không có, giờ thì đẹp mặt, mới một chiêu đã bị trọng thương, còn dám huênh hoang không?
Thanh niên sầm mặt, trầm giọng nói: "Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng liệu Lạc Thủy thương hội các ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến của võ giả Đạo Quả?"
"Võ giả Đạo Quả? Há, không đánh bại được cùng cấp thì muốn ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là vô sỉ."
"Quả là quá vô sỉ, người có thể chất đặc thù mà hành xử thế à?"
Tiêu Thiên còn chưa mở miệng thì các võ giả dưới đài đã xôn xao khinh bỉ.
Trúc Cơ đấu với Trúc Cơ nếu có thua thì chỉ trách bọn họ tài nghệ không bằng người, nhưng nếu để Đạo Quả đấu với Trúc Cơ thì chẳng khác nào bắt nạt người ta cả.
"Cái ta nói là trận chiến giữa Đạo Quả và Đạo Quả, ta còn chưa tới mức làm ra mấy việc như ỷ mạnh hiếp yếu.
Thanh niên hừ lạnh, nói: "Ngươi có dám thay mặt Lạc Thủy thương hội ứng chiến hay không? Trúc Cơ ta đã bại, nhưng nếu là Đạo Quả thì liệu Lạc Thủy thương hội có dám chiến một trận?"
"Tiên Thiên, Trúc Cơ, Đạo Quả, thậm chí là Thần Thông, chẳng có cấp bậc nào mà Lạc Thủy thương hội ta không dám ứng chiến cả.
Tiêu Thiên cao ngạo: "Có điều..."
"Có điều cái gì? Muốn tìm cớ từ chối?
Thanh niên cười gằn.
"Từ chối? Há.
Tiêu Thiên khinh thường nói: "Bọn ta có thể chấp nhận lời khiêu chiến, nhưng ngày nào thiên tài ở Lạc Thủy thương hội ta cũng có những vụ làm ăn lớn đáng giá mấy chục vạn nguyên tệ, đấu với các ngươi chẳng phải sẽ làm mất thời gian của bọn ta sao?"
"Các ngươi, thiên tài mà cũng làm việc á?
Thanh niên sửng sốt, chẳng phải thiên tài chỉ cần cố gắng tu luyện là được rồi sao?
"Ở Lạc Thủy thương hội bọn ta, thiên tài đều phải tự cung tự cấp.
Tiêu Thiên kiêu căng đáp: "Bọn ta là thiên tài chứ không phải phế vật cần người khác nuôi, uy danh do nắm đấm mà thành, tài nguyên cũng là do hai tay làm nên, nhớ kỹ, bọn ta là toàn năng!"
"..."
Sao bọn ta không biết tài nguyên của bọn ta là do bản thân tự kiếm được vậy? Từ khi nào bọn ta trở thành con người toàn năng thế? Những thiên tài bị đánh bại trước đó của Lạc Thủy thương hội không khỏi hoang mang.
Có điều, mọi người nhìn sang Tiêu Thiên, nếu như tất cả mọi chuyện đều dựa vào bản thân, cộng thêm thiên phú cao như thế, đờ mờ, mình phế thật...
"Thì ra thiên tài cũng phải tự mình nỗ lực.
Võ giả dưới đài bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Lạc Thủy thương hội không hổ danh là đại thương hội, người ta là thiên tài mà cũng cố gắng như vậy, sao có thể không cường đại được chứ!"
"Kể từ bây giờ Tiêu Thiên chính là thần tượng của ta, thiên phú cao nhường này mà còn cố gắng như thế, chúng ta dựa vào đâu mà lại lười biếng như thế?
Các võ giả sùng bái không thôi.
Tiêu Thiên sửng sốt, có phải các ngươi hiểu sai ý ta rồi không? Ta muốn nói là ta đã giỏi giang như thế mà còn phải nỗ lực, các ngươi đã vô dụng thế này thì có cố gắng cách mấy cũng chả đuổi kịp đâu, nên là về nhà ngủ nghỉ khỏe đi.