Chương 463. Kỳ lạ
Mở một quán rượu ở lãnh địa của Dị tộc? Cầm Hi và Tiểu Vân Nhi hơi sững sờ, đám võ giả khác cũng sững sờ.
"Có thể, nhưng các ngươi phải xây quán.
Cầm Hi nói, dừng một chút, lại nói: "Còn phải có Truyền Tống Trận, để tiện cho bọn ta đi lại."
"Không thành vấn đề, không phải chỉ là một cái Truyền Tống Trận thôi sao, cái này ta mời Gia Cát Thần Hầu luyện chế.
Dị tộc Trường Sinh vỗ ngực nói.
Dị tộc ở trong này đợi bao nhiêu năm, ra lại ra không được, mỗi ngày không cùng Nhân tộc, Yêu tộc đánh nhau thì cũng ở trong hang mà thôi, cái gì mà rượu chè, ca hát đã quên từ lâu rồi.
Hôm nay biết đến quán rượu Cầm Hi, còn nghe được đến từ Thần Ma đạo tràng, nghĩ đến việc uống rượu, nghe nhạc, tự mình hú hét, đám Dị tộc liền kích động không ngừng.
Mã Cửu Sơn đi đến, nhìn đám Dị tộc Trường Sinh, nói: "Mọi người, đột ngột ở đây nói chuyện, ta cũng có việc làm ăn muốn hợp tác với các ngươi."
"Việc làm ăn gì?
Một đám Dị tộc cảnh giác nhìn hắn, bên trong liệu có cạm bẫy gì không?
"Dược liệu, khai phá mạch khoáng.
Mã Cửu Sơn nói.
"Đi, vào trong thảo luận.
Vừa nghe nói đến kiếm tiền, đám Dị tộc vội vàng nói.
Khi đến mật thất, Mã Cửu Sơn đi vào thẳng vào vấn đề, hắn nói thẳng: "Các ngươi có rất nhiều chủng tộc, ai cũng giỏi trồng dược liệu. Trên địa bàn của các ngươi cũng có rất nhiều mạch khoáng, đúng không?"
"Đúng.
Đám Dị tộc gật đầu.
"Giá cả ở Thần Ma đạo tràng quá thấp, nếu một số lượng lớn dược liệu và khoáng thạch được bán ra, ta cảm giác giá cả sẽ lại hạ xuống.
Mã Cửu Sơn nói.
Vài vị Dị tộc trầm ngâm: "Ngươi muốn làm thế nào?"
"Để đó cho ta, ta có thể rời khỏi Thiên tháp, bán những thứ này cho thế giới bên ngoài. Thế giới bên ngoài có thể ăn, thậm chí cả ở Bắc Vực ta cũng có đường dây.
Mã Cửu Sơn nói: "Các ngươi phụ trách trồng các tài nguyên, ta chịu trách nhiệm bán ra, kiếm được tiền ta chỉ cần hai mươi phần trăm."
"Hai mươi phần trăm?
Đám Dị tộc ngạc nhiên nhìn Mã Cửu Sơn.
"Đúng vậy, ta chỉ cần hai mươi phần trăm, ta được ít hơn, quyền đương nhiên là giao cho các ngươi.
Mã Cửu Sơn mỉm cười nói.
Hiện tại các tầng còn lại đều đang hạn chế bá chủ, tầng Trường Sinh không thể hạn chế, nhưng có thể hợp tác làm ăn!
Đôi bên cùng có lợi là cách tốt nhất, nếu muốn hạn chế thì đám Dị tộc này không thể kiếm tiền, vậy thì động lực ở đâu ra chứ? Cho bọn họ kiếm chút tiền, đám Dị tộc đó mới liều mạng trồng dược liệu, thậm chí lấy ra dược liệu chủng tộc của bọn họ.
"Làm.
Đám Dị tộc đồng ý.
Hai mươi phần trăm, thực sự là không nhiều, Mã Cửu Sơn trả lương cho nhân viên bên dưới nữa thì hắn cũng không còn lại bao nhiêu, hắn vẫn cần người xử lý số tài nguyên này.
"Tam Nhãn tộc ta, Đoạn Hồng.
Tên cầm đầu Dị tộc báo tên.
"Thiên Huyền tông Mã Cửu Sơn, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Mã Cửu Sơn bắt tay.
"Nhưng mà, trước tiên ở quán rượu đã, luyện chế Truyền Tống Trận, giao dịch trong quán rượu.
Đoạn Hồng nói, dừng một chút, lại nói tiếp: "Chúng ta không có trang bị không gian."
"Cái này thì đơn giản.
Mã Cửu Sơn ném ra hơn mười chiếc nhẫn: "Tặng các ngươi, mỗi người lấy một cái đi."
Người muốn xưng bá thì xưng bá, người muốn hợp tác thì hợp tác, tầng dưới Vương Giả của Thiên tháp, tất cả đều đang phát triển nhanh chóng.
Cổ Huyền lại tới, nhưng không phải bán Vương Giả mà là tới tìm tràng chủ, hắn vừa liên lạc với Vương Giả của con người.
"Cổ Huyền Vương, ngươi bảo chúng ta tới làm gì?
Đám Vương Giả Ngự Hoang đến, nghi ngờ nhìn Cổ Huyền, chẳng lẽ việc mình bán Vương Giả bị tên này biết được rồi?
"Bọn ta không có buôn bán Vương Giả.
Một vị Vương Giả con người nói.
Ngự Hoang trừng mắt nhìn hắn, đồng đội ngu như heo, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ người ta không nghi ngờ?
"Chờ tràng chủ ra đã, có việc muốn cùng các ngươi thương lượng, chuyện lớn của Thiên tháp.
Vẻ mặt của Cổ Huyền ngưng trọng nói.
"Sao vậy, các phe phái còn lại của Dị tộc lại có hành động gì à?
Ngự Hoang thần sắc khó coi hỏi.
Vì sao nghe câu này ta giống như là gian tế vậy?
Cổ Huyền cực kì không thích trừng mắt nhìn Ngự Hoang: "Ta chỉ là muốn hỏi, người của Cổ tộc ta bị bán, rốt cuộc là các ngươi ai làm?"
"Cổ tộc của ngươi bị bán có liên quan gì đến Nhân tộc ta chứ?
Ngự Hoang cười lạnh: "Chẳng lẽ chúng ta còn phải dùng thủ đoạn để ra tay với đám hậu bối à?"
"Ngươi có phải muốn đánh nhau không hả?
Cổ Huyền lạnh lùng nhìn Ngự Hoang.
"Làm sao, ta sợ ngươi chắc?
Ngự Hoang không chút yếu thế: "Tuy rằng ngươi là nửa Hoàng Giả, nhưng tộc chúng ta cũng có nửa Hoàng Giả đấy!"
"Ồn ào cái gì vậy?
Giang Thái Huyền lãnh đạm nói: "Không có Vương Giả ra tay, về phần cụ thể, ta không thể tiết lộ, đây là quyền riêng tư của khách hàng."
Đây là cách làm ăn của người ta, nếu nói ra, bọn Long Hạo dù có chạy bao xa cũng không thoát khỏi sự đuổi giết của đám Vương Giả này.
"Nghe thấy chưa hả, tràng chủ cũng nói rồi, không có Vương Giả ra tay.
Ngự Hoang lạnh lùng nói: "Hơn nữa càng nhiều Ma tộc bị bán sao lại không thấy Ma tộc nào ra kêu gào?"
"Đây cũng là điều mà bản vương thấy kỳ lạ, Ma tộc bị bán nhiều nhất, nhưng Ma tộc một chút động tĩnh cũng không có.
Cổ Huyền nhíu mày nói.
Một ngày mất tích mấy chục mấy trăm ma tộc, hơn nữa còn là Trường Sinh, Thần Thông, nếu như đổi thành trước đây, đám Ma Vương Ma tộc đã sơm đi ra khiêu chiến rồi, mà hiện tại, lại yên lặng đến bất ngờ.
"Được rồi, nên làm gì thì đi làm đi, nếu có Vương Giả nhúng tay, ta sẽ thông báo cho các ngươi.
Giang Thái Huyền xua tay.
Đám Vương Giả lúc này mới giải tán, không còn ồn ào nữa.