Chương 108: Phẩm Chất Hoàn Mỹ
Cuối cùng ngự thú nhím cũng được cứu ra ngoài, đầu Hài Dực Lam Bức kia cũng không còn nghỉ ngơi nữa, cứ như vậy treo ngược trên lưới sắt, cảnh giác liếc nhìn đám người ở bốn phía.
Hai chiếc tai lớn không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng còn ngáp một cái, lộ ra cặp răng nanh sắc bén.
Thứ vừa rồi hẳn là cùng loại với công kích sóng siêu âm, nhưng với tần suất cực cao. Lúc ngự thú loại nhím được cứu ra ngoài, Cao Bằng có vụng trộm tiến lên quan sát một chút, khóe mắt và lỗ tai của nó đều có tơ máu chảy ra, đồng thời một chút gai nhọn phía sau có khe hở so le.
Gai nhọn phủ đầy sau lưng tràn ngập nguy hiểm, ngự thú nhím tựa hồ có chút không thoải mái, sau đó ủi ủi qua lại trên mặt đất, một chút lông nhím bị tổn hại nghiêm trọng trực tiếp rụng khỏi lưng nó. Nếu nhìn từ phía xa, bộ lông đằng sau đã loang lổ trơ chọi, phảng phất trọc, lộ ra phần thịt mềm mại bên dưới,
Ngự thú nhím xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đám người.
Trọc, không mặt mũi gặp người.
. . .
Cao Bằng nhìn nửa ngày, đầu Hài Dực Lam Bức này có công kích bằng sóng âm rất lợi hại, còn ngự thú nhím kia mặc dù chỉ có cấp 15, nhưng mà lớp lông trên trên lưng chính là một đại sát khí của nó, nên tuyệt đối rất cứng rắn.
Tuy nhiên, những chiếc lông cứng rắn như thế cũng bị sóng âm làm cho nứt toác, hắn cũng không cho rằng lực phòng ngự trước mắt của A Ban có thể mạnh hơn con nhím được bao nhiêu.
Đè lại A Ban đang xao động, Cao Bằng tiến vào trạng thái xem kịch.
Hắn đã nhận ra ánh mắt Trương giáo quan đang nhìn về phía hắn, nhưng Cao Bằng thờ ơ.
Tham gia chiến đấu là không thể nào, A Ban quá ngốc, còn quái vật lại quá mạnh, việc đánh cược vào vận khí thì quá gượng ép.
Liên tiếp hai con ngự thú thất bại, mọi người ở đây cũng coi như thấy rõ được thực lực của con quái vật này.
Lúc Tổng huấn luyện viên Trần hỏi có người nào muốn tiếp tục khiêu chiến hay không? Bọn họ chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Có người ngẩng đầu nhìn trời, có người quan sát mặt đất.
Chuyện này làm cho Tổng huấn luyện viên Trần có chút tức giận, một con quái vật đã dọa các người sợ thành như vậy.
- Ngươi, ngươi, ta nhớ được mấy đứa oắt con các ngươi, bình thường lúc huấn luyện thì kiêu ngạo nhất, không phải tự xưng là tam trung F4 à, làm sao lúc này lại sợ rồi?
- Ôi.
Một tên đệ tử ôm bụng kêu thảm rồi nằm trên mặt đất,
- Bụng tôi không thoải mái.
Teddy ba đuôi đứng ở bên cạnh hắn trông thấy chủ nhân nằm xuống, mắt sáng lên, ba cái đuôi đồng loạt đong đưa.
- Thôi được rồi.
Thấy không thể khuyên nổi những học sinh này, tổng huấn luyện viên Trần cũng không miễn cưỡng,
- Mỗi ngày đầu Hài Dực Lam Bức này đều sẽ bị mang đến bỏ vào bên trong lồng, chờ đến lúc trong các bạn có người khiêu chiến thành công thì lúc đó chiếc lồng sẽ bị triệt tiêu.
Nói đến đây, tổng huấn luyện viên Trần lơ đãng liếc qua Cao Bằng, bốn mắt giao nhau, Cao Bằng có chút xấu hổ, ở đây đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, Cao Bằng cũng không sốt ruột về nhà mà mang theo A Ban đi đến Hiệp hội săn quái.
Một tháng này Cao Bằng vẫn một mực thu thập tài liệu tiến hóa cần thiết cho A Ban, đến xế chiều hôm nay rốt cục đã thu thập hoàn tất. Đến hiệp hội săn quái, lúc này người ra vào hiệp hội không ít, có vẻ tương đối bận rộn.
Cao Bằng đợi một hồi mới đến lượt hắn, sau khi kiểm tra vân tay trên máy, camera quay thẳng vào Cao Bằng, nghiệm chứng kết luận thông qua.
Cầm được vật phẩm mà chính mình ban bố nhiệm vụ, lúc này Cao Bằng mới cưỡi A Ban rời đi. Bởi vì thể tích của A Ban quá lớn, cho nên khẳng định không chen nổi lên xe buýt, bởi vậy chỉ có thể đi bộ.
Cũng may tốc độ của A Ban không chậm, tốc độ di chuyển trong nội thành không kém nhiều so với xe buýt.
Chỉ là lớp lông cứng trên lưng A Ban có chút cấn mông. Cao Bằng xê dịch mông một chút, luôn cảm thấy ngồi như thế này không quá dễ chịu, lần sau chắc phải mua thêm một cái đệm đặt ở dưới.
Đi tới phòng làm việc, Cao Bằng dùng "Thang máy vận chuyển" đưa A Ban lên.
Sau đó hắn trở về phòng thí nghiệm bắt đầu phối trí tài liệu.
Xử lý tài liệu, điều chế dược tề, tất cả công việc mất trọn ba giờ, bầu trời bên ngoài đều đã được bao phủ bởi bóng đêm.
Đưa tất cả dược tề đã điều chế tốt để vào trong vạc thí nghiệm, bắt đầu dùng nước sôi nóng hổi để pha loãng dược tề.
Cao Bằng đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, bên ngoài hành lang không nhìn thấy A Ban, tên gia hỏa này đi đâu rồi?
Tìm quanh tầng này một hồi, cuối cùng phát hiện ra A Ban ở một góc trong phòng khách. Tám cái chân của nó co lại thành một đoàn, chăm chú dựa vào góc tường nhỏ giọng ngáy khò khò.
Đôi mắt huyết hồng cũng có chút ảm đạm, ở trong đêm đen có vẻ bất lực và yếu ớt.
Cốc cốc cốc.
Cao Bằng gõ gõ cửa thủy tinh của phòng chờ.
A Ban bị bừng tỉnh, con mắt khôi phục ánh sáng, tranh thủ thời gian đứng lên dùng chân lau đi nước bọt ở khóe miệng, nhảy nhót chạy về phía chủ nhân.
- Đi thôi, mang ngươi đi mạnh lên.
Cao Bằng cười vỗ vỗ đầu A Ban.
Đi vào phòng thí nghiệm, trong vạc thí nghiệm đã được đổ đầy nước, chất lỏng đen kịt tựa như mực nước.
A Ban trước tiên dùng hai chân trước như tấm khiên đặt lên thành của vạc thí nghiệm, sau đó khẽ dùng lực liền đưa toàn bộ thân hình lên không trung. Sức mạnh của hai chiếc chân này lớn hơn rất nhiều so với những chiếc chân khác.
A Ban không ngừng dùng sức, thân thể dần dần đưa lên cao, tựa như đang trồng cây chuối,
Bởi vì thân thể tương đối khổng lồ, cho nên nhìn qua có vẻ lắc la lắc lư, cuối cùng nó rơi vào trong vạc ùm một tiếng.
Sau khi A Ban rơi vào trong vạc thì chủ động co những chiếc chân của mình lại, để cho toàn thân ở trong trạng thái bị ngâm.
Cao Bằng lui ra phía sau hai bước, quan sát quá trình tiến hóa của A Ban.
Từng đoàn từng đoàn sương mù đen kịt bay ra từ trong vạc, sau đó lại bị hút vào, tựa như có quái vật nào đó ở bên trong phun ra nuốt vào mây mù.
Đứng chờ một giờ, thấy thí nghiệm tiến vào quỹ đạo chính, lúc này Cao Bằng mới quay người rời đi. Bận rộn ba giờ, vừa rồi lại đứng thêm một giờ, thật sự là quá mệt mỏi.
. . .
- Ngươi xác định phòng làm việc này không có ai?
Ngoài cửa phòng làm việc có hai người đang lén lén lút lút, trên đầu mang theo khăn trùm chỉ lộ ra hai con mắt, sau lưng bọn hắn đi theo hai con ngự thú.
- Yên tâm đi, khẳng định không có ai! Mấy ngày nay tôi đều quan sát, lúc này người của phòng làm việc đã sớm tan tầm rồi.
- Nhưng mà phòng làm việc thì có cái gì tốt để trộm chứ? Bằng không thì theo lời tôi tìm một nhà ngân hàng còn hơn.
- Ngân hàng? Bây giờ đều sử dụng điểm tín dụng để chuyển khoản, ngân hàng có cái rắm tiền!
Người bên trái nhỏ giọng mắng,
- Yên tâm đi, trong phòng làm việc bình thường đều sẽ để một chút tài liệu thí nghiệm, những tài liệu này tùy tiện đều có thể bán được mấy chục vạn, hơn trăm vạn.
Sau đó người bên trái tranh thủ thời gian gọi ngự thú của chính mình đến. Đây là một quái vật cùng loại với đất dẻo cao su, tựa như cục thạch đang trượt trên mặt đất. Sau đó người đàn ông này bẹo ra hai viên thịt từ trên thân ngự thú của mình, đầu ngự thú kia phát ra tiếng kêu đau đớn, âm thanh ọt ọt như bong bóng nổi lên mặt nước.
Người đàn ông kia chà xát "Đất dẻo cao su" vào hai tay, làm nó biến thành một chiếc bao tay trùm lên bàn tay của mình.
Sau đó lại lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, mở hộp ra, bên trong toát ra một đoàn hàn khí. Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy quái vật bên trong ra rồi đặt nó lên trên cửa kính chống đạn.
Có thể nhìn ra đây là một con quái vật loại muỗi lớn ước chừng cỡ bàn tay, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng nhất chính là giác hút của nó dài khoảng chừng 10 cm. Con quái vật loại muỗi này sau khi bị đặt trên cửa thủy tinh, theo thói quen đặt mấy chiếc chân dính lên cửa.
Sau đó người đàn ông này lại lấy ra một chiếc hộp trong suốt khác từ trong túi, che lại con muỗi vẫn còn đang trong trạng thái đông lạnh. Hắn nhẹ nhàng đẩy chốt mở ở phía sau, bên trong liền phun ra một chút sương mù kích thích con muỗi này thức tỉnh.
- Bành!
Quái vật loại muỗi chịu kích thích đột nhiên thức tỉnh, sau đó giác hút theo phản xạ đột nhiên bộc phát.
---------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top