Chương 146: Khách Sạn
- Ta đã từng nói qua, để cho ngươi cố hết sức tiến vào vị trí 12 người đứng đầu, đại hội thanh niên Ngự Sử liên minh lần này sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với sự trưởng thành về sau của ngươi.
Trong khách sạn, một người đàn ông để nhúm râu âm trầm nói.
- Cha, con cũng đã tận lực rồi, cha cũng không phải không nhìn thấy biểu hiện của con ở trên TV.
Ở trước mặt hắn đứng một nam hài mặc chiếc áo màu trắng in hoa, nam hài ủy khuất xoa xoa gương mặt sưng đỏ của mình.
- Cha. Nếu không thì ngài thử tìm quan hệ, xem có thể đưa con đi vào hay không?
Nam hài hỏi dò.
- Hồ nháo! Loại đại hội như thế ta làm sao có thể an bài cho ngươi đi vào! Ngươi thật sự coi ta là vạn năng à?
Người đàn ông quát lớn,
- Thằng ranh con nhà ngươi từ nhỏ đã không để cho ta bớt lo, tiểu thăng sơ, sơ thăng cao, có lần nào không phải do ta tìm quan hệ cho ngươi! Thật sự là tức chết ta rồi.
- Lúc nào ngươi mới có thể không chịu thua kém giúp ta hả!
Người đàn ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Cha, con biết sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, xin ngài tin tưởng con.
Nam hài rất nhuần nhuyễn nhận lầm ba lần liên tục.
Người đàn ông tức giận muốn phát tác, nhưng khi nhìn thoáng qua nam hài thì cuối cùng lại mềm lòng, đứa nhỏ này dù sao cũng là con độc nhất của chính mình!
Chính mình liều mạng như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì tạo ra một cuộc sống tốt cho hậu đại của mình sao. Bởi vì lúc hắn còn trẻ tuổi ăn chơi đàng điếm, cho nên thân thể xảy ra một vài vấn đề, dẫn đến việc không còn khả năng có hậu đại nữa.
Đây chính là đứa con trai duy nhất mà hắn lưu lại lúc tuổi còn trẻ.
Thở dài một hơi thật sâu.
Hắn còn có thể làm sao? Đây là đứa con trai độc nhất của hắn, cũng không thể cứ từ bỏ như vậy, ngoài miệng nói muốn đánh gãy chân của nó, nhưng trên thực tế trong lòng lại vừa đau vừa gấp.
- Để ta nghĩ lại, mấy ngày nay ngươi hãy khiêm tốn một chút cho ta! Đừng cứ mẹ nó pha trộn với mấy đứa hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi! Nếu mà lại để cho ta phát hiện ra thì sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!
Sắc mặt người đàn ông âm trầm bất định, trầm giọng nói.
- Cám ơn cha!
Nam hài vui cười, hắn biết cha mình đang chuẩn bị nghĩ biện pháp cho hắn. Đồng thời trong lòng hắn cũng đã có chủ ý, hai ngày này cứ khiêm tốn một chút, không đi quán bar chơi, chờ khi việc này qua đi rồi lại nói.
Nhìn qua bóng lưng của con trai, người đàn ông bước qua bước lại, sắc mặt âm trầm bất định.
Dù cho hắn có là thị trưởng của căn cứ thành phố Kim Lăng, ở một chút sự tình cũng không thể làm quá mức rõ ràng.
Dù sao ở phía dưới đang có vô số con mắt ngó chừng hắn, nhìn chằm chằm chờ hắn phạm sai lầm.
Một khi hắn có mảy may sai lầm. Những người kia sẽ nhào lên giống như từng con linh cẩu tham lam, đem hắn xé thành mảnh nhỏ.
Chần chờ thật lâu, người đàn ông lấy điện thoại di động ra:
- Đem tư liệu của tất cả thí sinh phát đến cho ta.
. . .
Đem ngự thú uỷ thác cho trung tâm phục vụ của khách sạn, Cao Bằng trở lại gian phòng của mình rồi trực tiếp ngủ.
Ngủ một giấc đến ngày thứ hai, Cao Bằng rửa mặt xong rồi xuống lầu, sau khi hỏi qua nhân viên quản lý của khách sạn liền đi ra phía sau.
Ngự thú đều được đặt ở hậu đường.
Đi vào hậu đường, tựa như đi vào vườn bách thú.
Từng đầu ngự thú bị nhốt trong phòng, trước cửa phòng là lan can được đúc bằng sắt.
Cao Bằng nhìn thoáng qua, những gian phòng này rất lớn, cũng rất sạch sẽ và rộng rãi, không có bao nhiêu mùi vị khác thường.
Lúc đi đến bên ngoài gian phòng của A Ngốc bọn nó thì thấy rỗng tuếch, nhưng thông qua khế ước lại có thể cảm giác được A Ngốc bọn nó cách mình không xa.
- Chúng nó đang tắm rửa?
Mí mắt Cao Bằng nhảy một cái, nhìn nhân viên phục vụ của khách sạn ở trước mặt.
- Đúng vậy, ngài muốn đi xem một chút hay không?
Cao Bằng gật đầu,
- Ngươi dẫn đường đi.
Xuyên qua một dãy hành lang, không khí xung quanh trở nên ướt át, một cỗ khí tức nóng ẩm tuôn ra từ một gian phòng lớn phía trước. Gian phòng kia có mấy cái cửa sổ lớn, nhìn qua có chút cổ quái, cửa sổ lại không có cánh cửa, chỉ là một cái lỗ thủng lớn.
Hơi nước màu trắng toát ra phía ngoài từ bên trong cửa sổ.
Bên trong truyền đến âm thanh xèo xèo khi vòi phun nước bắn vào trên mặt đất, mơ hồ còn có tiếng rên rỉ trầm thấp của vài con quái vật.
. . .
Tựa như một nhà tắm lớn, bốn phía hơi cao, ở giữa hơi thấp, sàn nhà làm bằng xi măng thô ráp, dòng nước hội tụ lại từ bốn phía của gian phòng. Ở bốn phía của nhà tắm có mấy người nhân viên khách sạn mặc quần áo lao động màu lam, trong tay cầm vòi phun nước phun vào mấy ngự thú ở giữa phòng.
Đó chính là A Ngốc, Đại Tử bọn nó.
Đại Tử lẳng lặng nằm tại chỗ, mặc cho dòng nước cọ rửa trên người, có vẻ rất yên tĩnh.
A Ban thì lại có chút không quá thích ứng, tựa như đang nhảy múa ba-lê, không ngừng khiêu vũ tại chỗ, nhún nhảy một cái, trong miệng liên tục phát ra những tiếng kêu không rõ ý vị.
A Ngốc thì mặc cho dòng nước xuyên qua khe hở giữa các khung xương, sau đó cúi đầu, tựa hồ cảm thấy chơi rất vui, xòe bàn tay ra, để cho dòng nước xuyên qua khớp xương màu xám bạc. Loại cảm giác này rất thoải mái dễ chịu, mềm mềm, cảm giác nhẹ nhàng, tựa như bàn tay đang ở giữa một đống lông ngỗng.
Vui vẻ và kích động nhất chính là A Xuẩn, tựa như một con quay nhỏ, khi bị vòi phun nước xịt vào thì tung bay khắp bốn phía trong phòng, sau đó thỉnh thoảng rơi vào trên đầu nhân viên khách sạn. Lam phối lục, đúng thật là đẹp mắt.
A Xuẩn vốn chính là sứa, mặc dù bây giờ tiến hóa thành chủng loại biết bay trong không khí, nhưng đối với nước có lẽ vẫn còn rất thích.
Mấy ngự thú phát hiện ra Cao Bằng đến liền hưng phấn xông lại, nhưng bởi vì thể tích nên cũng không thể bổ nhào lên người hắn. Tuy nhiên chúng vẫn cố gắng cọ cọ vào người Cao Bằng, làm cho toàn thân hắn đều là nước, vừa mới mặc quần áo đã bị ướt.
- Được rồi.
Cao Bằng cười vỗ vỗ mấy ngự thú, sau đó nói với nhân viên khách sạn:
- Tắm xong chưa?
- Vẫn chưa xong. . .
Nhân viên khách sạn lúng ta lúng túng nói.
- Ừ, vậy tôi mang đi.
Cao Bằng cười cười.
Nhân viên khách sạn,
- . . .
Buổi chiều bồi tiếp mấy ngự thú chơi đùa một lát, Cao Bằng cảm thấy có chút nhàm chán nên chuẩn bị đặt trước vé máy bay về Trường An. Căn cứ thành phố Giang Nam bên này phát triển đúng là rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình, cho dù có phồn hoa thế nào cũng không thuộc về mình.
Càng phồn hoa, càng cảm nhận được sự cô độc.
Thành tích có thể kiểm tra ở trên mạng, mười hai người đứng đầu đều tự động được vào vòng thứ ba, cũng chính là tư cách dự thi Đại hội thanh niên Ngự Sử mạnh nhất liên minh.
Bởi vậy sau khi cuộc thi kết thúc đã có thể tự do hoạt động.
Chỉ là khi kiểm tra thành tích trên website liền thấy một tờ hoành phi nằm ở trên cùng. Đại hội thanh niên Ngự sử mạnh nhất liên minh sẽ được tổ chức sau ba tháng, chậm trễ hơn hai tháng so với một tháng ban đầu.
Quan trọng nhất chính là giới hạn tuổi tác lại là hai mươi tuổi lẻ ba tháng, đây là cái quỷ gì!
Cao Bằng đã lớn như vậy mà vẫn còn lần đầu tiên nhìn thấy giới hạn tuổi tác chính xác đến từng tháng!
Bệnh tâm thần à!
Buổi tối trở lại khách sạn, mấy người ngồi trong đại sảnh yên lặng đứng dậy, đi tới.
Cao Bằng dừng chân lại, nhìn về phía mấy người kia.
- Tìm ngươi rất lâu rồi đó, nhân viên phục vụ nói ngươi không ở trong khách sạn, buổi tối cùng đi ăn một bữa cơm được chứ? Tất cả mọi người đều là Trường An.
Vương Trấn Thiện cười nói một cách vô hại.
---------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top