Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 147: Quán Cà Phê

Chương 147: Quán Cà Phê
Ở sau lưng Vương Trấn Thiện còn có Hàn Tiếu, Quân Mạc Y và ba thí sinh khác đến từ căn cứ thành phố Trường An.
Nhìn bộ dạng của bọn họ hẳn là đã chờ mình được một lát.
Cao Bằng ban đầu muốn tùy tiện qua loa ăn một bữa cơm ở khách sạn sau đó về phòng nghỉ ngơi, bây giờ không khỏi có chút chần chờ.
- Cùng một chỗ ăn bữa cơm đi, ngươi xem ngay cả Quân Mạc Y xưa nay chưa từng cười qua đều đồng ý rồi.
Hàn Tiếu tận tình thuyết phục.
Cuối cùng Cao Bằng vẫn là đồng ý đi ăn cơm với bọn họ, dù sao đều đến từ Trường An, hơn nữa bọn họ đã thịnh tình mời, Cao Bằng cũng không thể quá mức cao lãnh.
Vừa đi ra khách sạn, một người nữ sinh đâm đầu đi tới, tóc ngắn để ngang tai, khi cười lên có một lúm đồng tiền ở khóe miệng,
- Ngươi chính là Cao Bằng sao?
- À, ngươi là?
Cao Bằng chần chờ, chính mình tựa hồ cũng không biết nữ sinh này.
- Có thể mời ngươi một bữa cơm không?
- . . .
Cao Bằng bó tay rồi, thế nào đều muốn mời ta ăn cơm vậy.
- Chúng ta không quen biết chứ.
- Ăn bữa cơm liền quen biết mà.
Nữ sinh mở to hai mắt,
- Ta nhìn thấy ngươi ở trên TV, đẹp trai siêu cấp!
Tê ——
Cao Bằng hít một hơi khí lạnh. Chính mình ở trên TV là đẹp trai siêu cấp sao.
Nghĩ như vậy, trong lòng Cao Bằng vẫn có chút vui vẻ.
Sờ lên mặt mình, Cao Bằng trầm ngâm nói.
- Cám ơn.
- Không cần cám ơn.
Nữ sinh kia trả lời theo thói quen, chờ nàng lấy lại tinh thần thì Cao Bằng đã đi xa.
. . .
Trở lại khách sạn sau khi liên hoan cùng với Hàn Tiếu bọn họ đã là chín giờ, ở cửa chính của khách sạn có đứng một người đàn ông mặc tây trang màu đen, lúc Cao Bằng đi qua bên cạnh thì hắn đột nhiên mở miệng,
- Có thể nói chuyện với ngươi một chút không?
Cao Bằng làm như không nghe thấy.
Người đàn ông kia đưa tay phải ra ngăn trước người Cao Bằng, lòng bàn tay có một tấm thẻ ngân hàng màu lam,
- Mật mã 6 số 6, bên trong có 100 vạn liên minh tệ, vô luận có được hay không được thì đây cũng là đền bù cho việc trì hoãn thời gian của ngươi.
Cao Bằng dừng bước lại,
- Thời gian của ta thế mà lại đáng tiền như thế sao.
- Bên kia có một quán cà phê.
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ tươi cười.
Cao Bằng nhìn vào hai mắt của hắn,
- Chờ một chút.
Người đàn ông kia mỉm cười, cũng không nóng nảy, đứng tại chỗ chờ Cao Bằng.
Đại khái đợi năm phút đồng hồ, một thân hình khôi ngô đi ra từ trong ngõ nhỏ bên cạnh khách sạn, linh hồn hỏa diễm màu u lam trong hốc mắt cực kỳ bắt mắt trong đêm tối.
Đằng sau còn đi theo một nhân viên khách sạn mặc quần áo công tác màu lam la lớn:
- Này, ngươi muốn đi đâu, đừng đi mà, ta sẽ trừ tiền lương đó! ! !
Nhân viên khách sạn gắt gao ôm lấy xương đùi của A Ngốc, vẻ mặt thê thảm hô to.
A Ngốc trực tiếp đi về phía trước, trên chân tựa như mang theo một vật trang sức.
Nụ cười trên mặt người đàn ông mặc tây trang cứng ngắc trong nháy mắt.
- Là tôi để cho nó đến đây, thực sự xin lỗi vì đã không thông báo trước cho các ngươi.
Cao Bằng áy náy nói với nhân viên khách sạn.
Ách. . .
Nhân viên khách sạn sững sờ tại chỗ, chần chờ một lát mới phản ứng lại, vội vàng trả lời:
- Nếu là mệnh lệnh của tiên sinh ngài thì tất nhiên có thể.
Vừa nói xong, nhân viên khách sạn tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Phía dưới còn có một số ngự thú của khách nhân khác cần chiếu cố, buổi tối lúc ngài trở về trực tiếp để ngự thú qua đó là được, buổi tối hôm nay tôi trực ban.
Nhân viên khách sạn cười hắc hắc nói.
Cao Bằng mỉm cười, chờ sau khi nhân viên khách sạn rời đi, lúc này Cao Bằng mới xoay người nghiêm túc nói với người đàn ông mặc âu phục màu đen.
- Ngự thú nhà ta từ nhỏ đã nhát gan, buổi tối đi ngủ cũng cần ta phải vỗ đầu nó mới có thể ngủ, lúc này nó ngủ không yên nên mới đến tìm ta.
Ta tin ngươi mới lạ!
Người đàn ông mặc tây trang màu đen nhịn không được cười lên, cũng không nói gì thêm, chỉ là thưởng thức gật đầu,
- Rất cẩn thận, nhưng mà cũng tốt, người ở bên ngoài vô luận làm cái gì đều phải cẩn thận một chút mới tốt.
Hai người một thú đi về phía quán cà phê, tìm một vị trí gần với cửa sổ để ngồi, A Ngốc bởi vì quá cao nên không vào được quán cà phê, cho nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa sổ trên đường phố chờ đợi chủ nhân.
- Ngự thú này của ngươi đúng là rất trung tâm.
Người đàn ông đưa mắt nhìn A Ngốc rồi nói,
- Yên tâm đi, hôm nay ta đến chỉ là muốn nói chuyện cùng ngươi thôi, không có ý khác.
Cao Bằng gật đầu, không hề phủ nhận.
- Tự giới thiệu mình một chút, ta họ Trương, tên là Trương Tinh Tinh.
Đồ tây đen nam tự giới thiệu.
Cao Bằng nhịn không được coi trọng hắn một chút,
- Tên của ngươi đúng là rất văn nghệ.
- Không phải ngôi sao trên trời, mà là tinh tinh trên đất.
Trương Tinh Tinh cười khẽ, hắn cười lên khiến người ta không thể nổi lên tâm đề phòng, khóe miệng có hai lúm đồng tiền đẹp mắt, rất khó tưởng tượng hai lúm đồng tiền xinh đẹp như vậy lại có thể xuất hiện trên một người đàn ông.
Nói xong, Trương Tinh Tinh lấy ra một tấm thẻ mạ vàng từ trong ngực đưa cho Cao Bằng,
- Đây là danh thiếp của ta, về sau có gì cần thì có thể tìm ta. Ta bình thường phụ trách xử lý giúp người một ít chuyện, xem như trung gian thương đi.
- Có giá chênh lệch sao?
Cao Bằng cười khẽ.
- Khẳng định không có giá chênh lệch.
Trương Tinh Tinh cười cười, nói với nhân viên phục vụ đang đi tới:
- Một ly Lam Sơn không thêm đường, cám ơn.
- Tiên sinh, còn ngài?
Nhân viên phục vụ hỏi thăm Cao Bằng.
- Giống như hắn đi.
Cao Bằng tùy ý nói, dù sao hắn cũng không phải đến uống cà phê.
- Ngô… , kỳ thật lần này tới là muốn làm giao dịch với Cao tiên sinh ngươi.
Trương Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào hai mắt Cao Bằng rồi nghiêm túc nói.
- Giao dịch gì?
- Có người nguyện ý cho ngài một bút đền bù đắt đỏ, hi vọng ngài có thể rời khỏi đại hội thanh niên Ngự sử mạnh nhất liên minh, khoản đền bù này tuyệt đối cao hơn so với tiền thưởng của hạng nhất đại hội thanh niên Ngự Sử.
- Đúng thật là xa hoa.
Cao Bằng thở dài, bất đắc dĩ nói,
- Một đứa trẻ cùng khổ mất cha mẹ như ta có cái gì đáng giá để coi trọng, nguyện ý trả giá đại giới lớn như thế, xem ra cố chủ này của ngươi thật đúng là yêu thương con cái.
Trương Tinh Tinh mỉm cười.
- Kỳ thật coi như ngài tham gia Đại hội thanh niên Ngự Sử cũng không có khả năng đoạt được danh hiệu đệ nhất. . . Bởi vì căn cứ vào tin tức ta lấy được, tại Mỹ khu có một Ngự Sử đã ký kết với một ngự thú cấp Lĩnh Chủ, trên cơ bản là nhân tuyển cho giải quán quân.
- Xem ra tình báo của ngươi vẫn rất tốt.
Cao Bằng một câu hai ý nghĩa.
Mặc dù mình yêu tài, nhưng quân tử yêu tài có đạo.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là trước mắt mình cũng không thiếu điểm tín dụng, chính mình chỉ là hưởng thụ loại khoái cảm kiếm được tiền vào trong túi thông qua cố gắng của bản thân mà thôi.
Loại phương thức kiếm tiền này chắc hẳn tràn ngập chính năng lượng! Để cho mình cảm thấy sảng khoái!
Đáng tiếc, loại phương thức này khiến cho Cao Bằng rất không vui vẻ.
- Xin lỗi, so sánh với tiền tài, ta hi vọng có thể có được một cơ hội tham gia bình đài cao hơn.
Cao Bằng rất tiếc hận từ chối.
- . . .
Trương Tinh Tinh cảm thấy có chút không thích hợp, căn cứ tình báo hỏi thăm được, Cao Bằng này không phải rất thích tiền sao. . . Chuyện này dường như không đúng lắm.
Cuối cùng Trương Tinh Tinh lại cố gắng thuyết phục Cao Bằng một phen, sau khi xác nhận không có kết quả thì biểu thị thật đáng tiếc.
- Thế thì. . . Thật là quá đáng tiếc.
Trương Tinh Tinh thở dài.
- Tiên sinh, cà phê của ngài.
Nhân viên phục vụ vừa đúng lúc tới, phân biệt cho Cao Bằng và Trương Tinh Tinh mỗi người một ly cà phê.
Hương vị cà phê nhàn nhạt quanh quẩn tại góc bàn. Cao Bằng đứng dậy, đi đến quầy bar thanh toán tiền cà phê của hai người.
- Ngài chậm rãi uống.
Lúc rời khỏi quán cà phê, Cao Bằng nghiêng người sang, mỉm cười gật đầu.
Nhìn qua bóng lưng Cao Bằng, tay phải Trương Tinh Tinh nhẹ nhàng khuấy động cà phê trong ly, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bàn, đặt một tấm thẻ ngân hàng màu lam.
---------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất