Chương 150: Nói Chuyện
- Nắm đấm kéo về phía sau, là để vung ra quyền kế tiếp càng mạnh mẽ hơn.
Cao Bằng tự lẩm bẩm, con mắt càng ngày càng sáng.
Kỷ Hàn Vũ thưởng thức gật đầu, xem ra ngoại tôn của chính mình vẫn rất có linh tính.
- Vốn ông định sau khi trở lại đại lục sẽ trực tiếp tới tìm cháu, nhưng lại xảy ra một số việc ngoài ý muốn, ông sợ mang đến nguy hiểm cho cháu nên mới không có tới tìm.
Kỷ Hàn Vũ nghiêm túc nói với Cao Bằng.
- Cháu hiểu rõ, ông Lưu. . . Đã nói cho cháu biết, trước đó ngài có việc, tạm thời không thể tới tìm cháu.
Cao Bằng gật đầu.
- Lúc vừa mới bắt đầu xảy ra tai biến, ta bị vây ở trên một hòn đảo, hơn một năm mới có thể quay lại đại lục. Vào lúc đó tập đoàn Nam Thiên đã biến thiên, ta trở về, khiến cho một số người rất khủng hoảng, một số người người còn hận ta thấu xương, cả ngày lẫn đêm đều muốn ta chết, đáng tiếc bọn họ không thể giết được ta. Nhưng mà cháu lại khác biệt, khi đó cháu còn không thể ký kết huyết khế, hoàn toàn chỉ đơn thuần là một người bình thường, ta không thể chiếu cố các mặt cho cháu.
Kỷ Hàn Vũ thở dài.
- Ta không thể để cho an nguy của cháu xuất hiện một chút mảy may sai lầm nào.
- Dù sao. . . Cháu là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của ta.
- Vậy bây giờ chuyện bên tập đoàn của ngài. . .
Cao Bằng do dự một chút,
- Nếu cần đến thì có lẽ cháu có thể giúp được ngài, ở phương diện bồi dưỡng ngự thú cháu cũng rất có tâm đắc.
Kỷ Hàn Vũ cười cười, sau đó khoát tay.
- Chuyện bên tập đoàn cũng sắp xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại mấy con tôm nhỏ vẫn đang giãy dụa, không lật nổi một chút sóng gió nào.
Kỷ Hàn Vũ nói chuyện rất bình thản, phảng phất đang nói về một việc nho nhỏ không có ý nghĩa.
- Lần này ta tới là muốn xem cháu một chút.
Kỷ Hàn Vũ cẩn thận quan sát Cao Bằng. Hoàn toàn không giống với trong video, càng chân thực hơn, càng có một loại rung động xuất phát từ sâu trong lòng.
Trầm mặc hơn nửa ngày, Kỷ Hàn Vũ mới cảm khái:
- Cháu cao lớn.
Vừa nói vừa nâng tay phải lên nhẹ nhàng khua,
- Còn nhớ khi đó cháu mới chỉ cao như vậy, bây giờ cũng sắp cao đến tai của ta rồi.
Cao Bằng gật đầu, ông ngoại đúng là rất cao.
Cả người cao chừng một mét chín, đặt ở niên đại lúc đó của ông ngoại, đã là cực cao.
- Trước đó có người muốn hủy bỏ tư cách tranh tài của cháu.
Kỷ Hàn Vũ mở miệng nói ra.
Cao Bằng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì trước khi về khách sạn đã có người tìm đến hắn nói qua.
Mặc dù cuộc trò chuyện không phải rất vui vẻ.
- Ta biết cháu đã từ chối hắn, nhưng hắn muốn hủy bỏ tư cách tranh tài của cháu cũng không chỉ có một loại phương thức hảo ngôn khuyên bảo này, hắn chỉ là tiên lễ hậu binh mà thôi.
- Là cái binh pháp như thế nào?
- Trước tiên sẽ bại hoại thanh danh của cháu, nữ hài trước đó ở khách sạn mời cháu ăn cơm là do người kia chỉ điểm, đến lúc đó sau khi cháu và nữ hài kia vào ăn liền sẽ phát sinh ra một ít chuyện, sau đó cô bé kia sẽ vu hãm cháu cưỡng gian nàng.
- Về sau lại có người trợ giúp một phen, cháu chỉ là một đứa trẻ không có bối cảnh nên sẽ hết đường chối cãi, ba người thành hổ, cái mũ này trên đầu của cháu chỉ sợ cả đời cũng không thể lấy xuống được.
Cao Bằng im lặng, sau khi thanh danh của mình bị bôi xấu, biện pháp để đối phó với chính mình sẽ có rất nhiều.
Điểm này không cần đến ông ngoại nói hắn cũng tự biết.
- Vậy cháu chuẩn bị đối phó hắn thế nào?
Kỷ Hàn Vũ mỉm cười.
- Hắn là ai?
- Thị trưởng căn cứ thành phố Kim Lăng Hàn Minh Viễn.
- . . .
Cao Bằng đau răng, loại đại nhân vật như thế này mình trả thù kiểu gì.
- Ta hi vọng cháu có thể tự mình báo thù, nếu có gì cần, ông ngoại sẽ dốc toàn lực trợ giúp cháu. Kỳ thật có cái động lực để thúc giục cháu cũng tốt.
- n, cám ơn ông ngoại.
Cao Bằng gật đầu.
Xưa nay Cao Bằng không cảm thấy mình là người rộng lượng, người khác ám toán thiết kế mình mà còn có thể coi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Minh Viễn, Cao Bằng biểu thị chính mình đã nhớ kỹ cái tên này.
- Còn nữa, ta hi vọng cháu có thể từ bỏ Đại hội thanh niên Ngự sử mạnh nhất liên minh lần này.
Kỷ Hàn Vũ nói với Cao Bằng,
- Không có bất cứ quan hệ nào với tên họ Hàn kia, chỉ đơn thuần là quan điểm của ông ngoại thôi.
Cao Bằng hơi nghi hoặc một chút.
- Tai biến phát sinh đến nay cũng chỉ mới có hơn ba năm, kỳ thật sự chênh lệch giữa mọi người cũng không lớn, tuổi tác cũng không mang đến một chút ưu thế cho bất luận kẻ nào. Vô luận là ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay năm mươi tuổi, tất cả mọi người đều đứng trên cùng một điểm xuất phát. Tại sao lại cứ phải truy cầu một cái danh hào có hạn chế như thanh niên Ngự Sử mạnh nhất này chứ? Bỏ đi hai chữ thanh niên không phải càng tốt hơn sao?
Cao Bằng sửng sốt,
- Ngự sử. . . Mạnh nhất?
- Đúng, Ngự Sử mạnh nhất.
Kỷ Hàn Vũ tán dương gật đầu.
- Đàn ông, phải có dã tâm một chút!
Lời nói này khiến cho đáy lòng Cao Bằng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
Trong thoáng chốc, một cánh cửa nằm sâu trong đầu bị mở ra.
Cái từ dã tâm này từ trước đến nay vẫn luôn bị xem như nghĩa xấu, nhưng nó lại bao hàm một tầng sắc thái thần bí.
Kỷ Hàn Vũ đứng dậy đi đến bên cạnh Cao Bằng, vỗ vỗ bả vai của hắn, ra hiệu cho hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ,
- Thời đại không giống nhau, đây là thời đại tốt nhất cho kẻ có dã tâm. Mặc dù trước mắt Liên minh đang chưởng khống đại cục, nhưng cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn sẽ có một ngày bộc phát ra mâu thuẫn càng lớn hơn. Cháu nói xem, lúc một người sử dụng ngự thú có thể phá núi đập non, dời sông lấp biển, hắn còn cam tâm sống bình thường sao? Thoả mãn với địa vị trước mắt sao? Dục vọng của con người đều có quan hệ trực tiếp với năng lực của bản thân.
Trên mặt Kỷ Hàn Vũ lộ ra nụ cười.
- Có lẽ sẽ có một loại cường giả nguyện ý giữ gìn trật tự, nhưng thế gian vạn vật đều phân hai mặt âm dương, người muốn phá hư trật tự cũng sẽ tuyệt đối không ít.
Cao Bằng trầm mặc, đột nhiên có chút không dám tưởng tượng đến tương lai đó.
- Cho nên, cố gắng để cho mình trở nên càng cường đại hơn đi, tham gia loại tranh tài này chỉ tổn lãng phí thời gian.
Kỷ Hàn Vũ khích lệ nói.
- Ông ngoại, vậy. . . Vậy ngài hi vọng giữ gìn trật tự hay vẫn là. . .
- Đương nhiên là giữ gìn cháu.
Kỷ Hàn Vũ chém đinh chặt sắt nói.
Đáy lòng Cao Bằng ấm áp.
- Ông ngoại, vậy thì cháu sẽ bỏ thi đấu.
Cao Bằng đột nhiên mở miệng nói.
Kỷ Hàn Vũ vui mừng gật đầu,
- Tốt, ông ngoại ủng hộ cháu.
Hơi dừng một chút, Kỷ Hàn Vũ chăm chú nói ra:
- Ông ngoại cũng chuẩn bị cho cháu một phần lễ vật nhỏ, sau ba tháng lúc tranh tài bắt đầu, ta sẽ cho cháu một cái danh ngạch đề cử, để cháu lấy thân phận trọng tài tham gia đại hội lần này.
- ? ? !
Cao Bằng ngây người.
- Nhưng mà cũng không phải là không có điều kiện, cái danh ngạch này ta có thể tranh thủ cho cháu, nhưng cháu có thể cầm tới tay hay không thì phải xem cố gắng trong ba tháng này của chính cháu, thực lực quá kém thì chính cháu chắc cũng không gánh không nổi cái mặt này chứ.
Kỷ Hàn Vũ cười ha ha, đồng thời vì mình cơ trí like,
Vừa rồi hắn linh cơ khẽ động nghĩ đến phương pháp này để khích lệ cháu ngoại, hắn biết mặc dù cháu ngoại đã bị chính mình thuyết phục thành công, nhưng mà trong lòng khẳng định vẫn còn có chút không vui.
Cho nên ông lão dụng tâm lương khổ vì khích lệ cháu ngoại, đã đặc biệt nghĩ ra cái chủ ý này.
Cao Bằng thừa nhận, hắn thật sự động tâm.
Tham gia loại tranh tài này đúng là không có gì hay, nhưng mà đi làm trọng tài thì lại rất có ý tứ. . .
Nghĩ đến việc sau khi tranh tài bắt đầu, nhìn thấy người vốn là đồng đội lại đột nhiên biến thành trọng tài, những thí sinh kia nhất định sẽ rất vui vẻ đi.
Nhưng mà khi Cao Bằng nhìn về phía ông ngoại thì thần sắc cũng phát sinh biến hóa, ngay cả loại thân phận như trọng tài này cũng có thể lấy tới, ông ngoại thật sự làm cho hắn. . . Kinh hãi.
---------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top