Chương 151: Trở Lại Trường An
Sau khi nói chuyện xong, ông cháu hai người rời khỏi phòng khách sạn để xuống lầu ăn cơm.
Cũng không có đi quá xa, ăn cơm ngay tại phòng ăn ở lầu hai của khách sạn.
Lúc Cao Bằng đi vào trong nhà ăn không có một ai, không khí rất yên tĩnh.
Cơm nước xong xuôi, Cao Bằng lại bồi tiếp ông ngoại đi tản bộ trong chốc lát, sau đó ông ngoại lại đi cùng Cao Bằng đến nơi quản lý ngự thú của khách sạn để xem Đại Tử, A Ngốc bọn nó một chút.
Đại Tử nhìn thấy Kỷ Hàn Vũ thì hơi nghi hoặc một chút, ghé vào biên giới lồng sắt, nghi ngờ nhìn qua Kỷ Hàn Vũ. Con mắt đen kịt không nhúc nhích, rất hiếu kỳ với ông lão đứng bên người chủ nhân này.
Kỷ Hàn Vũ mỉm cười,
- Là một tiểu gia hỏa đáng yêu.
Đại Tử nghe xong thì cao hứng ngẩng đầu, hai chiếc râu dựng lên.
Lúc nghe được chủ nhân nói đây là ông ngoại của hắn thì Đại Tử càng vui vẻ hơn, đắc ý uốn qua uốn lại.
A Xuẩn luống cuống, tranh thủ thời gian bay ra ngoài. Nó mềm mại không xương nên có thể nhẹ nhàng chui ra ngoài theo khe hở giữa song sắt, nôn nóng bay đến trước mặt Kỷ Hàn Vũ, duỗi ra mấy căn xúc tu móc loạn trong không gian tùy thân của chính mình, sau đó móc ra một ly nước trái cây đưa cho Kỷ Hàn Vũ.
- Quả kỷ, uống quả kỷ!
A Xuẩn lấy lòng bay xung quanh Kỷ Hàn Vũ, rất đau lòng nhìn qua ly nước trái cây trong tay.
Nhưng khi nghe thấy Kỷ Hàn Vũ nói hắn không uống thì A Xuẩn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng giấu ly nước trái cây trong tay đi, sau khi xác nhận đã giấu kỹ mới nhẹ nhàng thở ra.
Bẹp!
Một chùm sáng đắp lên đỉnh đầu Cao Bằng, A Xuẩn hài lòng vung vẩy xúc tu, vẫn là cảm giác quen thuộc này ~
Kỷ Hàn Vũ nhìn thấy một màn này chỉ cười không nói.
. . .
- Thi đại học xong cháu có ý nghĩ gì không?
- Trước đó đăng ký trường học đã.
Kỳ thật sau khi thành tích được đưa ra là có thể báo danh, chỉ là Cao Bằng vẫn một mực kéo dài. Đương nhiên, lấy thành tích vòng thứ nhất và vòng thứ hai của hắn, trên cơ bản các trường học nổi danh trong phạm vi toàn thế giới đều có thể tùy ý chọn lựa.
- Hả? Cái trường học nào thế?
Kỷ Hàn Vũ không để ý hỏi.
- Đại học Du Châu.
- Ồ, sao không thừa dịp còn trẻ để đi xa một chút nhìn xem?
Kỷ Hàn Vũ phê bình qua loa hai câu, kỳ thực nụ cười trên khóe miệng đã bán đứng hắn.
Lúc này tâm tình của Kỷ Hàn Vũ rất tốt.
- Vậy cháu sẽ báo danh ở đại học Nghê Hồng đi.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Kỷ Hàn Vũ quay đầu nhìn Cao Bằng một chút,
- Đừng lộn xộn, liền Du Châu đại học đi!
- Ah.
Cao Bằng cảm thấy rất thú vị, đúng là ông lão khẩu thị tâm phi.
Rời khách sạn, Cao Bằng lấy điện thoại di động ra muốn rời khỏi tranh tài, nhưng đột nhiên lại không biết nên gọi cú điện thoại này cho ai, lúng túng đứng tại chỗ. . .
Kỷ Hàn Vũ thấy thế thì cười khẽ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, sau đó tắt điện thoại đi,
- Được rồi, đã an bài thỏa đáng.
Sau đó Kỷ Hàn Vũ nhìn cháu ngoại có chút xúc động, nhịn không được vỗ vỗ bả vai Cao Bằng rồi nói:
- Tốt, không nên nghĩ nhiều như vậy, đi tốt mỗi một bước của chính mình là được. Cuộc sống của cháu chính cháu làm chủ, ông ngoại sẽ không can thiệp. . .
Nói xong lời cuối cùng giọng nói của Kỷ Hàn Vũ có chút trầm thấp, hắn nghĩ tới con gái.
Lúc trước cũng là do hắn muốn đem ý nguyện của mình áp đặt trên người con gái mới dẫn đến việc con gái rời nhà trốn đi.
- Ông ngoại, ông nói xem người sống một đời này cần để ý đến cái nhìn của người khác sao?
Cao Bằng đột nhiên mở miệng hỏi. Đây là vấn đề mà hắn đã giấu ở trong lòng rất lâu, nhưng một mực vẫn không có đáp án.
- Tại sao phải để ý cái nhìn của người khác? Cháu đang sống vì người khác sao?
Kỷ Hàn Vũ hỏi lại.
Cao Bằng trầm mặc hai giây. Lắc đầu.
- Vậy thì đúng rồi, tựa như ông ngoại cháu vậy, nếu như quan tâm đến cái nhìn của người khác thì ta cũng không đến được vị trí hôm nay.
Kỷ Hàn Vũ cười to.
- Cháu phải nhớ kỹ, cả đời này của cháu chỉ cần không ngừng cố gắng tiến lên, ở trong chuyện xưa của một ít người cháu kiểu gì cũng sẽ đảm nhiệm vai trò nhân vật phản diện.
- Thế ông ngoại ngài thì sao?
- Ta?
Kỷ Hàn Vũ sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười,
- Ta đã sớm xú danh vang dội.
. . .
Công ty bên kia có việc, đêm đó Kỷ Hàn Vũ trực tiếp rời đi.
Cao Bằng cũng không ngồi cùng máy bay với Kỷ Hàn Vũ, mà dưới sự an bài của Kỷ Hàn Vũ đi Trường An.
Mặc dù đã quyết định muốn đi Du Châu, nhưng mà Cao Bằng vẫn cần xử lý tốt một số chuyện ở Trường An.
Tỉ như phòng ở cũ, tỉ như phòng làm việc Thiên Bằng, còn có căn biệt thự mua được còn chưa kịp ở hai ngày. . .
Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay, cả máy bay chỉ có một người hành khách là Cao Bằng, trừ đó ra thì còn có chính phó hai cơ trưởng.
- Cao thiếu, máy bay mấy ngày nay sẽ dừng lại ở sân bay, chờ lúc nào ngài muốn xuất phát thì cứ phân phó. Chỉ cần nói cho chúng tôi biết trước một ngày là được, chúng tôi sẽ nói chuyện với sân bay về thời gian cất cánh.
Cơ trưởng nói với Cao Bằng.
- . . . Các ngươi bình thường đều không đi làm?
Cao Bằng trầm mặc một lát, mở miệng hỏi.
- Ngài nói đùa, đây là máy bay tư nhân của ngài, nhiệm vụ của chúng tôi là vì ngài phục vụ.
Cơ trưởng mỉm cười.
- . . . Tốt.
Cao Bằng gật đầu, hắn đang cố gắng thích ứng.
Trở lại biệt thự đã là bốn giờ chiều, Cao Bằng đầu tiên là về nhà rửa mặt một chút, sau đó lại đi nhà ông Lưu chuẩn bị đón Tiểu Diễm về.
Vừa đi vào nhà ông Lưu đã gặp một con chim cánh cụt mập mạp lắc lư đi tới.
- Ông Lưu?
Cao Bằng gọi hai tiếng, nhưng không có nhận được ông Lưu đáp lại.
Ông Lưu không ở?
Cao Bằng hơi nghi hoặc một chút, ông Lưu đi nơi nào.
- Lệ lệ.
Chim cánh cụt béo đi xung quanh Cao Bằng vài vòng, có chút lo lắng.
- Ông Lưu nuôi dưỡng chim cánh cụt từ lúc nào.
Lúc này Cao Bằng mới nheo mắt lại dò xét cái con chim cánh cụt kia.
Đột nhiên phát hiện tư thế đi đường của cái con chim cánh cụt này có chút cổ quái, tựa như đang nhảy, nhưng tựa hồ do quá mập cho nên không nhảy nổi, tạo cho người ta một loại cảm giác nó đang cọ.
Chim cánh cụt nhô cái bụng bự trắng bóng lên, sau đó cái bụng hướng về phía trước lăn một vòng, hướng về phía trước cọ xát hai bước, lắc lư cánh bảo trì cân bằng.
Cái con chim cánh cụt này thế nào lại nhìn quen mắt như thế. . .
Cao Bằng trầm tư.
A Xuẩn hiếu kì bay xung quanh chim cánh cụt, không có chút sợ hãi nào.
- Lệ Li! !
Chim cánh cụt phí sức kêu to.
Bởi vì quá béo, cho nên thanh âm có vẻ có chút bén nhọn.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến một sự thực đáng sợ nào đó, khóe mắt giật một cái.
- Tiểu Diễm?
Thấy chủ nhân rốt cục nhận ra chính mình, Tiểu Diễm hưng phấn vung vẩy cánh, cao hứng sôi nổi.
Cao Bằng suýt chút nữa phun một ngụm lão huyết ra ngoài.
Một con Bạch Hạc tiên phong đạo cốt lại bị nuôi thành một con chim cánh cụt, ông Lưu rốt cuộc đã cho ngươi ăn... Thứ gì đó?
Thấy chủ nhân không có ôm nó, Tiểu Diễm rất ủy khuất kêu to.
Ngươi ghét bỏ ta!
Tiểu Diễm ủy khuất kêu to, vung vẩy hai cánh làm trong phòng khách tán loạn, mỏ nhọn sắc bén xuyên thủng ghế sô pha, xé rách ra từng đoàn từng đoàn bông trắng tung bay trong không khí. Sau đó xoay người một cái lại đụng nát một cái ghế dựa.
Dừng bước lại, vụng trộm quan sát chủ nhân, thấy chủ nhân còn không có an ủi nó, Tiểu Diễm thở phì phò tiếp tục phá nhà.
Ba!
Một đạo hắc ảnh hiện lên, Tiểu Diễm lăng không xoay tròn một ngàn lẻ tám mươi độ rồi tự do rơi xuống đất.
Bởi vì quá béo, cái bụng nện trên mặt đất lại bắn lên, vô lực vung vẩy hai cánh xoay tròn lăn lộn trên mặt đất.
Một con mèo to đen kịt giống như báo lẳng lặng đi vào trong phòng khách, nhẹ nhàng liếm liếm móng vuốt, khinh thường liếc nhìn Tiểu Diễm.
Ngươi lại phá nhà tiếp thử xem?
Cao Bằng vừa bực mình vừa buồn cười, đem cái con phì hạc này từ dưới đất nâng dậy. Nhìn bộ dáng thuần thục của Mềm Mại, hiển nhiên Tiểu Diễm phá nhà không phải lần một lần hai.
---------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top