Chương 152: Gói Meme
Mềm Mại lẳng lặng nằm sấp trên mặt đất, cứ như vậy nhìn Cao Bằng kéo phì hạc kia rời đi.
Sau khi xác nhận Cao Bằng đã đi xa, Mềm Mại đứng dậy, đôi chân trước đặt ở trước người, lười biếng duỗi lưng một cái, lưng cong thành một cây cung, cái đuôi màu đen nhẹ nhàng vung vẩy.
Ưu nhã đi đến trước máy điện thoại, chân trái giơ lên nhấc điện thoại đặt ở bên tai của mình, chân phải bắn ra một cái vuốt nhọn sắc bén nhẹ nhàng điểm mấy lần vào điện thoại.
Không bao lâu điện thoại đã kết nối,
- Meo?
Mềm Mại biếng nhác kêu một tiếng.
Điện thoại bên kia rất nhuần nhuyễn trả lời một câu,
- Đã hiểu.
Cúp điện thoại, em gái ở quầy lễ tân của công ty đồ dùng trong nhà lấy giấy bút ra, ghi chép một chút ở bên trên, sau đó nói với Trưởng phòng:
- Trưởng phòng, khách quen số 12 yêu cầu thay đổi gia cụ.
- Được, Tiểu Lý cậu đi đến nhà khách hàng xem một chút cần phải thay đổi những gia cụ gì, sau đó gọi điện thoại về, chúng ta sẽ phái người đưa gia cụ qua.
- Vâng, Trưởng phòng.
Một người trẻ tuổi mặc áo ngắn tay màu lam rất nhuần nhuyễn xuống lầu, cưỡi lên xe gắn máy đi về phía vùng ngoại thành.
Cao Bằng trở lại nhà mình, nói với A Ngốc đang xách Tiểu Diễm:
- Đem nó ném tới.
A Ngốc rất nghe lời ném Tiểu Diễm ở trong tay ra, Tiểu Diễm bịch một tiếng rơi xuống đất.
Nhưng mà làm thế nào cũng không đứng lên nổi, bởi vì quá béo, không bay lên được, tròn vo, tựa như một quả cầu.
- Lệ lệ?
Tiểu Diễm kinh ngạc hỏi thăm mấy tiểu đồng bọn, vì sao không đến dìu nó một chút.
Râu của Đại Tử lay động, đang chuẩn bị tiến lên đỡ Tiểu Diễm dậy.
- Đừng dìu nó, hôm nay nó mà không tự mình đứng dậy được thì cũng không cần đứng lên nữa.
Cao Bằng tức giận nói.
Tiểu Diễm chớp chớp mắt, sau đó nằm trên mặt đất giả chết.
. . .
Trong biệt thự có máy chạy bộ, Cao Bằng ném cái con chim cánh cụt này lên trên máy chạy bộ.
- Mấy ngày nay ngươi phải rèn luyện thật tốt cho ta.
Cao Bằng căn dặn Tiểu Diễm.
Nói xong liền sờ lên đầu Tiểu Diễm, cái mào đỏ tươi như máu.
Sờ lên rất thô ráp, tựa như một đoàn cát đá băng lãnh, có cảm giác ma sát.
Tiểu Diễm là thuộc tính Hỏa. Nhưng mà mào của nó lại rất lạnh lẽo.
Sờ lên lớp lông vũ bên ngoài thân giống như tơ lụa mềm mại bóng loáng, xúc cảm rất tốt.
Sau đó Cao Bằng sửa soạn một chút liền lái xe đến trường học.
Ở dã ngoại ngồi trên A Ban lâu, cái mông rất đau, vẫn là lái xe dễ chịu hơn.
Xe tải lớn chạy trên đường lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ.
Loại sắt thép quái thú này chạy trên đường lớn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Xe tải dừng lại trên bãi đỗ xe cách trường học không xa, Cao Bằng đóng cửa xuống xe rồi đi vào trường học.
Lúc này hẳn là còn ở lên lớp học.
Thi đại học kết thúc, sau khi nghỉ ngơi hai ngày trường học sẽ cho đám học sinh lớp 11 tiến hành học bù kỳ nghỉ hè, cho bọn họ sự quan tâm ấm áp.
Cao Bằng chính là chuẩn học sinh lớp mười hai, chỉ là sớm tốt nghiệp mà thôi.
Nghĩ đến chính mình đã thi đại học xong, mà các bạn học của mình lại vẫn còn ngồi trong phòng học phấn đấu, Cao Bằng liền không nhịn được muốn trở về xem bọn họ. . .
Đại gia gác cổng ngăn Cao Bằng lại,
- Người bên ngoài trường học không thể tùy ý ra vào.
Bên cạnh đại gia ngồi xổm một con Mèo manul hung tợn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Cao Bằng, thân hình tròn trịa tựa như một quả cầu, khuôn mặt không cần biểu lộ gì cũng tự nhiên có vẻ rất hung ác.
Chỉ là cái con Mèo manul này chưa đủ lớn, chỉ dài bằng bàn tay, trên gương mặt béo múp míp mọc ra mấy cọng râu màu trắng thật dài, không ngừng bị thổi bay theo nhịp hô hấp. Nó rất hung ác không ngừng đi vòng quanh Cao Bằng, tư thế đi đường là chân trước hướng ra phía ngoài, sau đó lòng bàn tay hợp lại, giống như đang đi chữ bát (八).
- Đại gia, ta chính là học sinh trường này.
Cao Bằng vừa nói vừa lấy thẻ học sinh từ trong túi ra, đại gia nhận lấy nhìn qua,
- Là học sinh trường chúng ta.
Sau đó hồ nghi nhìn chằm chằm vào Cao Bằng,
- Nhưng thế nào ta lại nhìn ngươi khá quen mắt chứ?
Mèo manul nghe thấy đại gia nói, meo ô một tiếng rồi nhào lên, dùng hàm răng nho nhỏ không ngừng cắn xé ống quần của Cao Bằng, ống quần của hắn bị cắn rách.
Cao Bằng nhẹ nhàng nhấc chân phải, Mèo manul lớn chừng bàn tay lảo đảo lùi về phía sau, ngã chổng vó lên trời, lăn một vòng trên mặt đất rồi lại tiếp tục đứng lên hung ác nhào về phía Cao Bằng.
- Đừng làm rộn.
Cao Bằng nhỏ giọng quát lớn tiểu mập mạp này.
Cúi người nhấc tiểu Mèo manul này lên, sau khi nhấc lên mới phát hiện tiểu gia hỏa này còn nhẹ hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Da lông mềm mại có chút dày, giống như đang nắm một tầng da trâu, lông xù đâm được làm lòng bàn tay Cao Bằng hơi ngứa một chút.
Sau khi bị Cao Bằng nhấc lên, bốn chân nhỏ của tiểu gia hỏa này không ngừng vung vẩy, hiệu quả hài kịch rất đủ.
Mèo manul nổi danh về chân ngắn trong động vật họ mèo, hơn nữa còn có một gương mặt và lỗ tai hình tròn, tăng thêm cái đuôi vừa ngắn lại thô, cho nên nhìn qua chính là một tiểu bàn đôn.
- Đại gia, ngài lúc nào nuôi một con Mèo manul thế?
Cao Bằng tò mò hỏi, hắn nhớ kỹ đại gia gác cổng trước kia không có nuôi dưỡng bất cứ sủng vật nào.
Đại gia gác cổng nhíu mày nhìn Cao Bằng,
- Cái con mèo nhỏ này ta nuôi được gần nửa tháng, ngươi là học sinh trường này mà lại không biết?
Ách. . .
Cao Bằng nghẹn lời, hắn không nghĩ tới đại gia gác cổng lại tẫn trách như thế, đến bây giờ vẫn không quên chuyện thân phận của hắn.
- Ta là lớp học sinh lớp 11-3, sớm tham gia thi đại học. . .
Cao Bằng nói đại khái tình huống cho đại gia gác cổng.
Đại gia gác cổng vỗ đầu một cái,
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là cá ướp muối!
Cao Bằng,
- ? ? ?
Đại gia gác cổng vui vẻ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, rất nhuần nhuyễn mở khóa điện thoại, mở Wechat, ấn mở một group chat sau đó tùy tiện thao tác một chút, rất nhanh đã tìm được một tấm ảnh, điểm kích phóng đại hình ảnh ——
Cao Bằng nằm thành hình chữ đại ở trên tảng đá lớn, bên cạnh là mấy ngự thú với tư thế giống vậy, phía dưới cùng có thêm mấy chữ lớn màu trắng: Ta đã là cá ướp muối.
- . . .
Nụ cười trên mặt Cao Bằng cứng đờ.
- Ta nói mà, thảo nào cảm thấy ngươi nhìn quen mắt như thế, thì ra ngươi là cái con cá ướp muối này.
Đại gia gác cổng vui vẻ nói.
- Đại gia, hình ảnh này lưu truyền lâu chưa?
- Phát hỏa được một khoảng thời gian rồi, này này, chớ đi mà, ngoại trừ tấm ảnh này còn có mấy tấm khác, đều rất thú vị.
Đại gia gác cổng tiếp tục lật lên, còn có mấy gói meme của Ngự Sử sinh khác.
Tỉ như một tấm trong đó, một nam sinh với tư thế rất chướng tai gai mắt ôm cổ của Kền kền núi lửa bay trên bầu trời, tóc bị cuồng phong thổi thành ổ gà, sắc mặt xanh trắng, biểu cảm quỷ súc, phía dưới kết hợp thêm mấy chữ lớn: Run lẩy bẩy.
Phốc phốc.
Cao Bằng cười rất vô lương.
Sau đó lại cảm thấy như vậy không tốt, cố gắng thu liễm nụ cười trên mặt.
Sau đó trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, rốt cuộc là ai đem vẻ đẹp trai của chính mình vụng trộm truyền bá lên trên mạng!
Lý Tự Công đang ngồi trong phòng học hắt hơi một cái.
- Đoạn thời gian trước hiệu trưởng còn mở đại hội khen ngợi ngươi nữa đó, ngươi đã tăng thể diện cho tam trung Trường An của chúng ta.
Đại gia gác cổng vừa cười vừa nói,
- Nếu là học sinh cũ của trường học vậy thì đi vào đi.
Cao Bằng nói tiếng cám ơn đối với đại gia gác cổng, sau đó đi vào trường học.
Lúc đi ngang qua bên cạnh đại gia gác cổng, tiểu Mèo manul cảnh giác co lại đến sau chân của đại gia, sau đó trừng cặp mắt nhỏ. Khi thấy Cao Bằng nhìn sang, phát ra tiếng kêu meo ô uy hiếp!
Cao Bằng mỉm cười, quay người bước vào trường học.
Trường học vẫn là trường học trước kia, biến hóa không lớn, giáo viên hẳn cũng không có biến. Chỉ là khi Cao Bằng trở lại trường học lần nữa, rốt cuộc cũng không có loại cảm giác quen thuộc kia, tựa như một người xa lạ, đi đến chốn quen cũ.
Trong thoáng chốc, Cao Bằng tựa hồ nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, một đám học sinh tranh nhau chen lấn chạy xuống từ lầu dạy học sau đó chạy về phía nhà ăn.
Lắc đầu, ánh mắt Cao Bằng đầy phức tạp, hắn biết về sau có thể mình sẽ không có cơ hội trở lại trường học nữa.
Đợi xử lý xong chuyện bên này hắn phải bắt đầu đi Du Châu, mặc dù Trường An là nhà. Nhưng mà, nơi không có người thân còn được tính là nhà sao.
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top