Chương 153: Hạ Minh
Cầu thang đá cẩm thạch rất sạch sẽ, trên mặt đất còn có vệt nước chưa khô.
Một luồng hương vị nhàn nhạt của nước nước khử trùng tràn ngập trong không khí.
Chuông tan học trùng hợp vang lên, cửa lớn của phòng học vốn nên mở ra vẫn đóng chặt như cũ, đi ngang qua trong phòng học truyền ra giọng nói vang dội của giáo viên,
- Cho nên căn cứ phân tích cái chất hữu cơ này hẳn là điền axit amin. . .
Đi vào văn phòng, cô giáo Mộ Dung không có ở bên trong, chắc giờ đang lên lớp giảng bài.
Qua hai phút, Mộ Dung Thu Diệp ôm một chồng bài thi đi vào văn phòng, lúc nhìn thấy Cao Bằng trong phòng đợi nàng thì đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó vui mừng gật đầu,
- Trở về rồi sao, biểu hiện của em ở trên TV rất không tồi.
Bịch.
Chồng bài thi thật dày bị ném lên trên bàn công tác màu vàng nhạt, Mộ Dung Thu Diệp cầm lấy ly giữ ấm trên bàn uống một hớp.
Thấy Cao Bằng vẫn đứng im ở chỗ đó, Mộ Dung Thu Diệp kéo một cái ghế từ bên cạnh ghế giáo viên đến,
- Còn đứng ngốc ở đó làm gì, tranh thủ thời gian qua đây ngồi xuống.
Lúc này Cao Bằng mới phát hiện cô giáo Mộ Dung tựa hồ gầy đi một chút, đường cong mượt mà trên gương mặt không có lớn như vậy. Có lẽ là do một đoạn thời gian không có gặp, cho nên có thể cảm nhận được loại biến hóa này.
- Cô giáo, ngài gầy.
- Vẫn tốt, quen thuộc rồi. Mùa hè hàng năm tương đối bận rộn, thể trọng sẽ rút lại một chút, sau đó qua mùa đông sẽ bắn ngược trở về.
Mộ Dung Thu Diệp lơ đễnh.
- Yên tâm, thể trọng của cô vẫn rất ổn định.
- Ah. . .
Cao Bằng thực sự không biết nên tiếp lời như thế nào.
Sau đó Cao Bằng đành phải nói sang chuyện khác, hỏi một chút tình huống của các bạn học trong lớp. Mộ Dung Thu Diệp tựa hồ cũng cảm thấy tương đối hứng thú với Ngự Sử sinh, hiếu kì hỏi thăm Cao Bằng một số chuyện về Ngự Sử sinh.
Tỉ như Đằng Thạch Quái kia thật sự là do tảng đá tạo thành sao, vì sao một tảng đá lại có thể động, nó có cần ăn cơm các loại hay không.
Cao Bằng cũng đành chịu, loại vấn đề này em thật sự không biết.
Rất nhiều vấn đề mà cô giáo Mộ Dung hỏi Cao Bằng cũng không rõ lắm, dù sao hắn không tiếp xúc nhiều với những thí sinh kia, thậm chí có khả năng còn không hiểu bằng những khán giả trước TV.
Hai người một mực nói đến lúc lên lớp, Mộ Dung Thu Diệp cười cười, nói với Cao Bằng:
- Được rồi, về sau có thời gian lại đến xem cô nhé, lúc này cũng tới giờ học.
Cao Bằng gật đầu đứng dậy, đưa cái ghế sau lưng trả về chỗ cũ, lúc quay đầu đã nhìn thấy Mộ Dung Thu Diệp mở tủ, lấy từ bên trong ra một chồng bài thi thật dày.
Rời khỏi trường học, Cao Bằng nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi một chuyến đến Hiệp hội Dục thú sư. Đương nhiên bây giờ đã không thể gọi bằng cái tên này, tên bây giờ là Bộ môn Dục thú Liên minh Ngự Sử, tên gọi dài hơn, nhìn qua cũng càng bức cách.
Phòng làm việc ở trung tâm thành phố, xe tải không cách nào tiến vào nội thành, cho nên trước hết đi đến Dục thú bộ, Cao Bằng chuẩn bị xử lý xong tất cả mọi việc ngay trong hôm nay.
Đi đến Dục thú bộ của Trường An, sau khi Cao Bằng hỏi thăm ở quầy lễ tân mới biết được Trần hội trưởng từ chức, ngay sau khi Liên minh Ngự Sử thành lập không lâu.
Lúc đó Cao Bằng đang chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học, bởi vậy không có biết được tin tức này.
- Được rồi.
Cao Bằng gật đầu, nếu Trần hội trưởng không ở thì thôi vậy.
- Chờ một chút.
Ngay lúc Cao Bằng chuẩn bị rời khỏi hiệp hội thì sau lưng truyền đến một tiếng hô.
Cao Bằng nghi ngờ quay đầu, một người đàn ông mặc trang phục chiến đấu màu trắng bước nhanh tới, sau khi xác nhận khuôn mặt Cao Bằng thì nhẹ nhàng thở ra.
- Thật sự là ngài, Cao tiên sinh.
- Ngươi là. . . ?
Cao Bằng là thật quên hắn là ai.
- y. . .
Thấy Cao Bằng không biết mình, Hạ Minh có chút xấu hổ, nhớ rõ lúc trước còn ăn cơm chung.
- Ở mấy tháng trước tôi và quản lý Lưu Sâm Lâm của công ty bảo an Lam Thuẫn cùng mấy đội trưởng khác ăn cơm cùng một chỗ với ngài.
Hạ Minh rất thành khẩn nói.
Cao Bằng chợt hiểu ra, nhận được nhắc nhở hắn cuối cùng cũng nhớ ra người này. Đúng là đã cùng ăn qua một bữa cơm, chỉ là bữa cơm đó cũng không phải rất vui vẻ, điểm này Cao Bằng còn nhớ rất rõ ràng.
Các chi tiết khác hắn đều quên, hắn chỉ nhớ rõ cuối cùng đã tan rã trong không vui.
- Ah.
Cao Bằng rất thận trọng gật đầu, biểu hiện trên mặt lại là tránh xa người ngàn dặm.
Hạ Minh có chút khó xử, tốt xấu gì hắn cũng là đội trưởng của một tiểu đội săn quái nổi danh ở thành phố Trường An, tại trong vòng cũng có chút danh tiếng. Bây giờ ở trước mặt mọi người chủ động tìm người nói chuyện nhưng lại bị dán vào mông lạnh, quả thực khiến hắn có chút không nhịn được.
Nhưng nghĩ tới chính mình có việc cầu người, hắn cũng chỉ đành nuốt sự bất mãn trong lòng xuống.
Cầu người thì tất nhiên phải có bộ dáng cầu người, hắn còn không não tàn đến mức đang cầu xin người mà còn trang đại gia.
- Khụ khụ, Cao tiên sinh, ngày đó đúng là do chúng tôi làm không đúng, kỳ thật lúc đó tôi vẫn muốn tìm ngài để xin lỗi, chỉ là vẫn một mực không có cơ hội gặp ngài.
Hạ Minh cười tủm tỉm nói.
Có thể ra vào Dục thú bộ thì chí ít cũng là người có quan hệ với ngự thú, trong đó có một số người nhận ra Hạ Minh.
Mặc dù kinh dị nam hài này có bản lãnh gì lại làm cho hỉ nộ vô thường Hạ Minh bỏ đi lòng kiêu ngạo, nhưng mà không có người nào vây xem.
Tính tình của Hạ Minh có tiếng là lấn yếu sợ mạnh, bây giờ nếu đứng bên cạnh nhìn trò cười của hắn, khẳng định sẽ bị Hạ Minh ghen ghét trong lòng.
- Không có cái gì đáng giá phải xin lỗi, các ngươi vốn không làm sai gì cả, chỉ là mọi người có lý niệm khác biệt mà thôi.
Cao Bằng mỉm cười.
Khi nói xong Cao Bằng trực tiếp quay người rời đi, dưới tình thế cấp bách Hạ Minh đưa tay phải ra giữ chặt cánh tay Cao Bằng,
- Chờ một chút.
Cánh tay Cao Bằng bị giữ chặt.
Sắc mặt Hạ Minh có chút khó xử, mình đã hạ thấp tư thái như thế, tiểu tử này còn muốn như thế nào?
Cao Bằng híp mắt lại, đáy mắt lộ ra một tia nguy hiểm,
- Buông tay ra.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Hạ Minh tranh thủ thời gian buông tay, vội vàng nói xin lỗi.
- Cao tiên sinh, ngài xem giúp ngự thú của tôi một chút đi, giá tiền theo quy củ của ngài là được.
Trên mặt Hạ Minh tràn đầy ủy khuất,
- Đoạn thời gian trước đã muốn tìm ngài hẹn trước, nhưng mà vẫn một mực không giành được danh ngạch. Mà hai tuần trước ngài lại tham gia giải thi đấu Ngự Sử sinh, có khả năng ở toàn bộ Trường An này chỉ có ngài xuất thủ mới có thể tấn thăng phẩm chất cho ngự thú của tôi.
- Vậy ngươi đúng là rất để mắt ta.
Cao Bằng không mặn không nhạt trả lời.
- Chỉ có ngài xuất thủ mới có biện pháp, những người khác khẳng định không được!
Hạ Minh chém đinh chặt sắt.
Cao Bằng lẳng lặng nhìn hắn, tựa như đang nhìn một chuyện cười.
Thông qua khung số liệu hắn rõ ràng nhìn thấy biểu hiện phía trên thanh trạng thái của Hạ Minh là phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không nhìn ra mảy may tức giận, diễn kỹ đúng là rất tốt.
Từ lần trước sau khi ăn cơm xong, Cao Bằng đã có ấn tượng không tốt lắm đối với mấy người được gọi là đội trưởng tiểu đội săn quái đỉnh cấp của thành phố Trường An, hôm nay cái ấn tượng này càng khắc sâu hơn.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể lý giải, mấy tiểu đội săn quái này đều thường xuyên xuất nhập nơi dã ngoại nguy hiểm chém giết với quái vật, đối đãi với “Người thành thị” như mình thì nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới.
Hơn nữa nghe nói hai bàn tay của mấy tiểu đội săn quái này đều không sạch sẽ, dã ngoại là nơi vô pháp. Mặc dù pháp luật của liên minh không có quy định rõ ràng, nhưng mà pháp luật ở nơi dã ngoại vô hiệu được xem như một loại quy tắc ngầm.
Ví dụ như Hạ Minh này, nhìn qua tựa hồ rất thân thiện đối với mình, nhưng mình lại làm mất mặt mũi của hắn, chỉ sợ trong lòng đã hận mình thấu xương rồi.
Cao Bằng nhàn nhạt nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười nói,
- Được, ngày mai ngươi mang theo ngự thú đến, nhưng ta chỉ là một trung cấp Dục thú sư, xác suất thành công không thể cam đoan trăm phần trăm, nhưng ta sẽ cố hết sức.
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top