Chương 154: Gãy Chân Liền Không Thể Đi
Tựa hồ không nghĩ tới Cao Bằng lại đồng ý sảng khoái như vậy, Hạ Minh sửng sốt một chút, sau đó nói thầm trong lòng. Đồng ý thế này cũng quá nhanh rồi, nhanh đến mức làm cho chắn không kịp xoay sở.
Rời khỏi Dục thú bộ Cao Bằng lại ngồi xe đi một chuyến đến phòng làm việc ở trung tâm thành phố. Đi vào phòng làm việc, lúc này bên trong có chút bận rộn, khách nhân rất nhiều.
- Tiểu lão bản, đây là trung cấp Dục thú sư mới tới, Lưu Mạnh Huệ.
Tuân Quyển Quyển giới thiệu với Cao Bằng.
Ở trước mặt Cao Bằng là một người phụ nữ nhìn qua ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc âu phục màu xám, nhẹ gật đầu với Cao Bằng.
- Ừ, như vậy cũng tốt, sau khi tôi đi phòng làm việc sẽ không bởi vì không có người mà hoang phế.
Cao Bằng cũng rất đồng ý việc chiêu mộ Dục thú sư khác đến công tác, dù sao phòng làm việc này là tâm nguyện của ông Lưu, hắn hi vọng có thể đánh ra danh khí cho nó.
Nếu bởi vì mình mà làm cho phòng làm việc xuống dốc, trong lòng cũng sẽ rất day dứt.
Dù sao, đây chính là tâm nguyện của ông Lưu mà!
Cũng phải nói chính mình còn chưa từng nhìn qua trung cấp Dục thú sư khác tăng phẩm chất cho Ngự thú như thế nào, Cao Bằng có chút hiếu kỳ.
Nhưng cũng biết chính mình không tiện đi hỏi, dù sao mỗi một loại phương pháp đều là bí mật của người khác, lòng hiếu kỳ vẫn nên không quá nặng cho thỏa đáng.
- Về sau có lẽ tôi sẽ không đến phòng làm việc làm nữa, hai ngày nữa tôi sẽ phải đi Du Châu bên kia, mọi người hãy cố lên.
Cao Bằng động viên.
- Ah, tiểu lão bản muốn đi rồi sao?
Tuân Quyển Quyển có chút lưu luyến không rời, con người tiểu lão bản này vẫn rất tốt. Bình thường lúc đi làm nàng vụng trộm ăn một chút gì đó, tiểu lão bản nhìn thấy cũng sẽ không nói cái gì.
Rời khỏi phòng làm việc, Cao Bằng quay đầu nhìn lại một chút.
Vốn Cao Bằng còn muốn ngày thứ hai lúc bồi dưỡng Ngự thú cho Hạ Minh kia sẽ làm chút ít thủ đoạn, trực tiếp phế bỏ Ngự thú của hắn. Dù sao đối với người có thể nhìn thấy nhược điểm của ngự thú như hắn, muốn ở trên phương diện này hủy đi một ngự thú mà không lộ ra dấu vết là một chuyện quá đơn giản.
Nhưng ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết, Hạ Minh đúng là làm cho hắn chán ghét, nhưng kỳ thật trên bản chất cũng không có làm ra bất cứ hành vi quá khích nào đối với hắn. Chính mình cũng không phải là nhân dân tệ, không có khả năng làm cho bất kỳ kẻ nào cũng yêu thích.
Bởi vì một sự kiện lớn như cái rắm mà hủy đi một ngự thú, ngược lại có vẻ mình quá không phóng khoáng.
. . .
Hạ Minh trở lại trong nhà ở vùng ngoại thành, đây là một căn tứ hợp viện đơn giản, là nơi ở của Hạ Minh và mấy ngự thú của hắn, còn có người nhà.
- Cái thời tiết mắc toi này, nóng chết ta mất.
Hạ Minh thở dài, cởi bỏ trang phục chiến đấu màu trắng sau đó ném vào trong máy giặt quần áo, vuốt mồ hôi trên mặt một chút.
Đi vào phòng trong lấy một bộ trang phục chiến đấu màu trắng thay vào, quần áo trong tủ của hắn toàn bộ đều là màu trắng. Bởi vì hắn cảm thấy màu trắng mới bức cách, mới có thể làm nổi bật thân phận cường giả của mình.
Đi ra khỏi phòng, bước chân Hạ Minh dừng lại. Hắn nhìn thấy ở giữa phòng có một con báo đen đang lẳng lặng nằm sấp ở đó, con mắt màu xanh biếc không nhúc nhích nhìn về phía hắn.
Hạ Minh đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, không nhịn được phải gượng cười hai tiếng,
- Vị đại ca nào đang đùa cợt với tôi thế?
Ngắm nhìn bốn phía, trong phòng không có bất cứ âm thanh nào. Đầu báo săn màu đen chậm rãi đứng dậy, ưu nhã đi về phía hắn, cước bộ nhẹ nhàng, không phát ra một chút âm thanh nào, giống như ma quỷ.
Hạ Minh chậm rãi rút lui, đồng thời trong lòng không ngừng kêu gọi ngự thú của mình tiến đến trợ giúp.
Đây tuyệt đối không phải là quái vật hoang dã! Hạ Minh có thể khẳng định, bởi vì da lông của con báo đen này rất bóng loáng mềm mại, giống như loại lụa gấm màu đen tốt nhất, nhìn qua là biết thường xuyên có người xử lý.
- Rống!
Vách tường ầm ầm vỡ nát, một con tinh tinh lớn màu đen phẫn nộ xé nát vách tường xông tới.
Hai cánh tay tráng kiện tựa như bê tông cốt thép, lực lượng cuồng bạo nhấc lên gió lớn, hữu quyền tráng kiện hung hăng đánh về phía báo đen!
Hạ Minh nhìn thấy con báo đen kia đứng tại chỗ không tránh né, đáy mắt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
Con báo này chết chắc rồi!
Cuồng Bạo Ma Tinh của mình có sức mạnh rất lớn, hơn nữa quyền cốt cực kì cứng rắn, đá xanh to vài mét cũng có thể bị một quyền nện thành khối vụn.
Sau đó một quyền rơi thẳng xuống, nhưng lại giống như đánh trúng một cái bóng, trực tiếp xuyên qua thân thể của con báo đen này rồi đánh vào mặt đất, oanh! ! !
Hạ Minh cảm thấy thổ địa dưới chân run lên, hắn bị chấn động ngã lăn trên mặt đất.
Cuồng Bạo Ma Tinh cũng ngây người một lát, sau đó trong chớp mắt thân hình con báo đen ở trước người đã thoăn thoắt nhảy đến sau lưng nó, lòng bàn chân bắn ra mấy chiếc móng vuốt sắc bén lấp lóe hàn quang.
Nhẹ nhàng quét qua, tựa như dao nóng cắt mỡ bò, dễ như trở bàn tay xuyên qua lưng Cuồng Bạo Ma Tinh.
Mang theo một mảng lớn huyết dịch, lưu lại bốn đạo vết thương dữ tợn.
Nhảy về phía sau tránh thoát một quyền do Cuồng Bạo Ma Tinh quay người vung ra, sự linh mẫn của báo đen giống như sát thủ trong đêm tối.
- Đoàng!
Hạ Minh run rẩy giơ súng ngắn, nòng súng tản ra khói trắng, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Một viên đạn không ngừng xoay tròn bên trên da lông của báo đen làm nổi lên từng đợt gợn sóng, lực lượng không ngừng bị hao tổn, cuối cùng coong một tiếng rơi trên mặt đất.
Một súng này ngay cả da lông của báo đen cũng không thể đánh xuyên.
- Meo ~
Báo đen nheo mắt lại, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hạ Minh.
Đây là mèo?
Hạ Minh sửng sốt một chút, trước đó hắn còn tưởng rằng đây là báo, nhưng mà chuyện này không quan trọng, hắn đã tranh thủ thời gian cho ngự thú của mình.
Trong nháy mắt lúc mèo đen quay đầu nhìn hắn, Cuồng Bạo Ma Tinh thừa cơ dùng hết toàn lực hung hăng đánh về phía mèo đen!
Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy cái con mèo đen này hóa thành một đoàn bóng đen ngay trong lúc sắp bị đánh trúng, một đoàn bóng đen nồng nặc, nắm đấm trực tiếp xuyên qua thân thể của bóng đen.
Hóa Ảnh!
Năng lực hi hữu của quái vật hệ m Ảnh.
Mặt mũi Hạ Minh tràn đầy tuyệt vọng, ngự thú của chính mình hoàn toàn bị khắc chế đến sít sao.
Đối phó với quái vật hệ m Ảnh hoặc là sử dụng hệ Quang Minh để khắc chế, hoặc là sử dụng lực lượng nguyên tố đến đối phó, lực lượng đơn thuần căn bản không thể nào đối kháng được với hệ âm ảnh.
Thân hình của mèo đen không ngừng xuyên toa, dung nhập vào bóng đêm trong phòng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Sau lưng Hạ Minh phát lạnh, tranh thủ thời gian chạy trốn về phía sau, nhưng đã quá muộn.
- Lá chắn năng lượng.
Một tầng lá chắn năng lượng màu vàng nhạt kịp thời kích hoạt, giống như một tầng màng mỏng màu vàng nhạt dính sát bên ngoài người hắn.
Sau đó một cỗ sức mạnh đánh tới từ phía sau hắn.
Hạ Minh bị đánh bay, đụng ngã mấy cái ghế.
Lá chắn năng lượng bao trùm bên ngoài thân xuất hiện một tầng khe hở, sau đó chậm rãi khép lại.
Kình phong đánh tới từ sau lưng, hơn mười lần công kích trong nháy mắt bộc phát, toàn bộ công kích đánh vào cùng một chỗ.
Lá chắn năng lượng trong nháy mắt bị đánh nát, một vệt huyết sắc bắn ra. Hạ Minh hét thảm một tiếng, ôm chân không ngừng lăn lộn trên mặt đất, đau đớn kịch liệt bao phủ toàn bộ linh hồn của hắn.
Một cái bóng mờ của mèo nhảy vọt rồi biến mất tại chỗ.
Đỉnh đầu Hạ Minh chảy xuống từng hạt mồ hôi lớn như hạt đậu, trong lòng đầy tuyệt vọng nhưng lại có một tia may mắn.
Đối phương tựa hồ cũng không có ý định giết chết hắn, nhưng cũng không bài trừ khả năng là vì không ngừng giày vò hắn.
Hạ Minh có thể cảm nhận được gân chân của mình đã bị cắt đứt, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra gọi đến bệnh viện, nếu như vận khí tốt thì có lẽ còn có thể nối lại.
Rốt cuộc là ai? Làm sao trước kia hắn chưa từng nghe nói đến Ngự thú sư có Ngự thú loại mèo hệ m Ảnh ở thành phố Trường An.
-------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top